lc88
mb66
rc88

Truyện Sex Ngắn [Truyện dài] Sự “hy sinh” của một người mẹ xinh đẹp (Some, Cuckold, NTR...)

Chương 59​


Bữa tiệc nhỏ tại nhà hàng khép lại trong tiếng cười nói rộn rã và mùi rượu vang còn vương vấn trong không khí. Hữu Thắng, bố tôi, đã ngà ngà say. Men rượu, cộng với men tự hào về chiến thắng của vợ, khiến mặt ông đỏ bừng. Ông khoác vai Minh Cường, bố của Khôi, một cách đầy thân mật, cười nói sang sảng, thứ âm thanh đặc trưng của một gã đàn ông thành đạt và hoàn toàn mãn nguyện với cuộc đời.

"Thấy chưa, tôi đã nói mà! Vợ tôi thì không có đối thủ!"

Minh Cường cũng cười, nhưng nụ cười của ông ta có một chút gì đó khác. Nó không hoàn toàn là sự chia vui. Ánh mắt ông ta, trong một khoảnh khắc mà ông ta nghĩ không ai để ý, đã lướt qua mẹ tôi, Ngọc My. Đó không phải là một cái nhìn xã giao. Nó là một cái nhìn đánh giá, một cái nhìn của kẻ đi săn đang đo lường con mồi. Hắn nhìn vào tấm lưng trần nõn nà của mẹ, nơi hai dây của chiếc váy lụa đen vắt hờ hững trên vai, rồi ánh mắt trượt xuống thấp hơn, dừng lại ở nơi cặp mông tròn lẳn được bao bọc bởi lớp vải mềm mại, thứ vải dường như dính chặt vào da thịt theo từng chuyển động của bà.

"Đúng là Thắng có phúc thật," Cường nói, giọng trầm xuống. "Chị My đây đúng là một tuyệt tác."

Mẹ tôi, dường như cảm nhận được ánh mắt đó, khẽ quay lại. Bà không tỏ ra khó chịu. Thay vào đó, một nụ cười gần như không thể nhận thấy lướt trên môi bà. Bà là một con công quen với việc được chiêm ngưỡng, và bà biết chính xác giá trị của từng sợi lông trên cơ thể mình. Bà ngồi cạnh Huệ Lan, mẹ của Khôi, hai người phụ nữ với hai vẻ đẹp đối lập. Bà Lan thanh tao, quý phái như một bông huệ trắng, vẻ đẹp khiến người ta muốn nâng niu, gìn giữ. Còn mẹ tôi, bà là một đóa hồng nhung đỏ rực, gai góc và mời gọi, vẻ đẹp khiến đàn ông muốn chiếm đoạt, muốn vò nát. Họ đang nói về chuyện gì đó, có lẽ là những chuyến mua sắm, những dự định cho bọn trẻ. Nhưng tôi biết, với mẹ tôi, ngay cả những câu chuyện tầm phào nhất cũng là một phần của màn trình diễn. Mọi cử chỉ, từ cách bà vắt chéo chân khiến tà váy co lên một chút, đến cách bà ngửa cổ ra sau để cười, để lộ chiếc cổ thon dài trắng ngần, đều là những động tác được tính toán đến từng chi tiết.

Chúng tôi di chuyển ra quầy bar ngoài trời của resort để dùng đồ uống tráng miệng. Không khí miền biển nóng ẩm, dính nhớp. Tiếng nhạc jazz du dương từ một chiếc loa ẩn đâu đó sau lùm cây. Tiếng côn trùng rả rích. Và tiếng cười nói của bốn người lớn. Tôi, Khôi và Nam ngồi ở một bàn gần đó, ra vẻ đang nói chuyện của riêng mình, nhưng tai và mắt của cả ba chúng tôi đều không rời khỏi sân khấu chính.

Khôi và Nam, hai con sói đói, không hề che giấu sự thèm thuồng. Mắt chúng nó như dán chặt vào cặp vú đang nhấp nhô sau lớp lụa mỏng của mẹ mỗi khi bà nhoài người tới trước lấy một miếng trái cây. Còn tôi, tôi là một khán giả ở một tầng bậc khác. Tôi không chỉ thèm thuồng, tôi còn phân tích, phán xét và cảm thấy một sự thượng đẳng bệnh hoạn. Người phụ nữ kia, trung tâm của mọi sự chú ý, là tác phẩm của tôi, là sân tập của tôi. Cái miệng đang cười duyên dáng với bà Lan kia, chỉ đêm qua thôi, đã ngoan ngoãn ngậm lấy dương vật của tôi.

"Này Thắng," Cường đột nhiên đề nghị. "Anh em mình ra kia làm điếu xì gà đi. Có chuyện này muốn bàn một chút."

"Được thôi!" Bố tôi đáp lại một cách hồ hởi, lập tức đứng dậy.

Hai người đàn ông tách khỏi nhóm, đi về một góc sân vườn khuất hơn, nơi có vài chiếc ghế mây đặt dưới một tán cây lớn. Tôi có thể thấy rõ sự thay đổi trong không khí. Vở kịch bắt đầu bước vào hồi mới. Tôi ra hiệu cho Khôi và Nam im lặng, rồi tập trung toàn bộ sự chú ý của mình về phía hai người đàn ông.

Cường châm điếu xì gà cho Thắng, rồi châm cho chính mình. Hắn rít một hơi dài, nhả ra một làn khói trắng đục, che đi biểu cảm trên khuôn mặt trong giây lát.

"Thắng này," hắn bắt đầu, giọng trầm và hứng khởi. "Ông đúng là có phúc nhất trên đời đấy."

Bố tôi, đang lâng lâng, cười khà khà. "Chú mày cứ quá khen."

"Không, tôi nói thật," Cường nhấn mạnh. "Bà xã của ông... không thể dùng từ 'đẹp' được nữa, mà phải gọi là 'mê hồn'. Đàn bà đến tuổi này mà giữ được như vậy, thực sự là của hiếm. Nhìn cái cách cô ấy đi đứng, nói chuyện kìa... đến tôi là thằng có vợ rồi mà nhiều lúc còn phải nuốt nước bọt đấy."

Bố tôi phổng mũi, rõ ràng là rất sung sướng. Không có gã đàn ông nào lại không thích khi "chiến tích" của mình được người khác trầm trồ thán phục.

Tôi nhìn Cường, và trong đầu tôi, những suy nghĩ của lão cáo già này hiện lên rõ mồn một. *Đúng rồi, cứ tâng bốc nó lên. Cứ tâng bốc cái thằng ngu đang say vì tự mãn đó lên. Hãy làm cho nó thấy vợ nó là một báu vật, và việc chia sẻ sự ngưỡng mộ báu vật đó là một vinh dự.*

Cường, sau khi đã "bơm" cho bố tôi căng phồng vì tự hào, mới tung ra chiêu quyết định. Hắn huých nhẹ vào vai bố tôi, hạ giọng xuống như thể đang chia sẻ một bí mật.

"Mà này, tôi thấy ở 2 căn villa thế này cũng hơi bất tiện nhỉ?"

"Bất tiện gì đâu?" Bố tôi ngạc nhiên.

"Thì ông xem," Cường ra vẻ giải thích. "Bọn trẻ con đang tuổi lớn, chúng nó cần không gian riêng để quậy phá, để tụ tập với nhau. Cứ kè kè người lớn bên cạnh, chúng nó mất tự nhiên. Rồi hai bà nhà mình, cũng cần có chỗ để buôn dưa lê, để tâm sự chuyện chị em. Cứ vướng víu mấy ông con trai ở đây cũng kỳ." Hắn dừng lại, rít một hơi xì gà nữa, rồi kết luận. "Quan trọng nhất là anh em mình. Tối đến muốn làm vài ly, nói chuyện phiếm, lỡ có to tiếng lại ảnh hưởng đến giấc ngủ của các cháu."

*Aha, đây rồi*, tôi nghĩ thầm. *Cái lý do nghe mới hợp tình hợp lý làm sao. Lão ta nói về tất cả mọi người, nhưng thực chất chỉ vì một mục đích duy nhất.*

Cường nhìn thẳng vào mắt bố tôi, giọng đầy thuyết phục: "Hay là thế này đi... Khu villa bên tôi còn một căn nhà phụ nữa, có hai phòng ngủ, đầy đủ tiện nghi, lại nằm biệt lập sau một rặng cây. Hay là mình để bọn trẻ - Huy, Khôi, Nam - qua đó ở với nhau. Một hội toàn đực rựa, tha hồ mà quậy. Còn người lớn chúng ta... gộp chung vào villa chính bên này. Vừa rộng rãi, vừa tiện cho các bà tâm sự, mà anh em mình cũng thoải mái."

Bố tôi không cần suy nghĩ một giây. Mắt ông ta sáng lên. Cái bẫy đã sập hoàn hảo.

"Ý hay! Quá hay!" ông ta vỗ đùi đen đét. "Đúng là chỉ có chú mày mới nghĩ ra được. Bọn trẻ có không gian riêng, người lớn có không gian riêng. Tuyệt vời!"

Cái thằng ngu ngốc đáng thương. Ông ta chỉ nhìn thấy bề nổi của sự tiện lợi, mà không thấy được cái vực thẳm của ham muốn đằng sau lời đề nghị đó. "Tiện cho các bà tâm sự"? "Anh em mình thoải mái"? Tất cả chỉ là vỏ bọc. Mục đích thực sự là: đưa Ngọc My vào một cái chuồng lớn hơn, nơi có thêm một con sói già khác đang chờ sẵn.

Bố tôi, trong cơn phấn khích của một kẻ nghĩ mình vừa đưa ra một quyết định sáng suốt, hùng hổ quay trở lại bàn, loan báo "kế hoạch" mới cho cả nhóm như thể đó là ý tưởng của chính mình.

"Mọi người nghe đây! Từ tối nay, chúng ta sẽ thay đổi đội hình! Huy, Khôi, Nam sẽ chuyển sang ở căn nhà phụ bên kia. Tụi bay tha hồ mà quậy phá nhé! Còn villa chính này sẽ là 'khu vực cấm', chỉ dành cho người lớn thôi!"

Khôi và Nam nhìn nhau, mắt sáng rực. Tách riêng đồng nghĩa với tự do, đồng nghĩa với việc chúng nó có thể bàn bạc những kế hoạch bệnh hoạn mà không bị ai giám sát.

Huệ Lan có vẻ hơi ngần ngại, nhưng thấy chồng đã quyết, bà cũng chỉ im lặng.

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về mẹ tôi.

Bà sững người trong một khoảnh khắc. Chỉ một khoảnh khắc thôi, nhưng tôi đã kịp nhìn thấy nó. Một sự ngạc nhiên thoáng qua. Ánh mắt bà lướt rất nhanh, từ vẻ mặt hồ hởi ngu ngốc của bố tôi, sang nụ cười đắc thắng của Cường, và cuối cùng, dừng lại ở tôi. Trong một phần nghìn giây đó, tôi thấy một cái nhíu mày cực nhẹ. Bà đang tính toán. Bà đang phân tích tình hình nhanh như một siêu máy tính. Và rồi, tất cả biến mất. Bà mỉm cười, một nụ cười xã giao hoàn hảo, không một tì vết.

"Em thì sao cũng được," bà nói, giọng nhẹ như không. "Tùy các anh sắp xếp cả."

Xong. Ván cờ đã được định đoạt.

Cuộc chuyển nhà diễn ra trong vòng nữa tiếng với sự giúp đỡ của nhân viên resort. Tôi đi theo sau Khôi và Nam, băng qua một con đường lát sỏi, xuyên qua một khu vườn nhỏ được cắt tỉa gọn gàng. Villa chính mà chúng tôi vừa rời đi trông thật lộng lẫy dưới ánh đèn, hồ bơi riêng sáng rực một màu xanh ngọc bích, một cung điện của sự hưởng lạc.

Căn nhà phụ nằm khuất sau một rặng dừa, nhỏ hơn, kiến trúc hiện đại nhưng đơn giản hơn nhiều. Nó giống như một khu nhà dành cho người hầu hơn là cho khách. Sự ngăn cách không chỉ là về không gian, mà còn là về đẳng cấp. Chúng tôi, những con sói con, đã bị ném vào một cái cũi riêng.

Khôi và Nam thì hào hứng ra mặt. Chúng nó la hét, bật nhạc ầm ĩ, mở tủ lạnh lôi bia ra uống. Còn tôi, sau khi ném chiếc vali vào phòng, tôi đứng lặng người bên cửa sổ, nhìn về phía villa chính xa xa. Ánh đèn từ nơi đó hắt ra, sáng rực một góc trời.

Sự phấn khích ban đầu của tôi khi chứng kiến màn kịch của lão Cường giờ đã tan biến, thay vào đó là một cảm giác bứt rứt, khó chịu đến tột độ. Lần đầu tiên kể từ khi "trò chơi" này bắt đầu, tôi bị tách khỏi sân khấu chính. Lần đầu tiên, tôi không thể trực tiếp quan sát. Quyền lực của một gã đạo diễn đang bị lung lay. Mẹ tôi đang ở trong đó, với bố tôi, và với một lão cáo già khác vừa thành công trong việc đưa mình vào chuồng hổ. Đêm nay, chuyện gì sẽ xảy ra trong cung điện kia?

Tôi nắm chặt tay lại. Sự bất lực này thật đáng ghét. Một câu hỏi duy nhất, cấp bách nhất hiện lên trong đầu tôi, thiêu đốt tâm trí tôi.

Làm thế nào để tiếp tục quan sát? Để được làm đạo diễn cho những màn trình diễn của mẹ
 
Sửa lần cuối:
Chương 60:
Gemini_Generated_Image_oxl01loxl01loxl0.webp
 
Sửa lần cuối:
anime sex
cliphot
Back
Top