lc88
mb66
mi88

Truyện cuckold viết bằng chat GPT : Người chồng thích cuckold và người vợ làm đĩ

Doikhongnhuy

Tập sự

Reputation: 2%
Tham gia
7/9/25
Bài viết
12
Cảm xúc
3
Điểm
3
Nơi ở
TP.HCM
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Truyện này mình đưa ý tưởng và nội dung cho GPT viết. Nó không mô tả chi tiết, hạng động tình dục và hạn chế ngôn từ rất nhiều. Nhưng nó hiểu cảm xúc nên dùng từ ẩn ý. Thấy cũng hay hay nên chia sẻ lên với các bạn.
Nếu ai có thời gian có thể sửa lại câu văn thêm vào ngôn ngữ hành động, miêu tả phần tình dục nữa thì sẽ hay.
Nội dung mình đưa như thế này. Sau đó có đưa ý tưởng từng chương để GPT viết tiếp.
Nội dung :
Viết 1 câu chuyện dài tập, cặp vợ chồng hạnh phúc nhưng do làm ăn thua lỗ, vợ chồng vay nợ không có khả năng trả. người vợ đồng ý đi ngủ với chủ nợ để trả nợ. Sau đó được chủ nợ giới thiệu đi gặp khách để kiếm tiền. Người chồng đồng ý và chở vợ đi. 2 vợ chồng vui vẻ, hưng phấn.
(Mình thêm ý là vì chồng thích vợ muốn nên trở thành gái chuyên nghiệp để tiếp khách nhưng GPT lượt bỏ, đành phải gợi ý)
 
Truyện Sex Ngắn  Tấm màn nhung
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Chương 1: Cơn bão tài chính
Linh và Việtlà một cặp vợ chồng được mọi người ghen tị vì hạnh phúc và vẻ thành đạt. Nhưng những tháng gần đây, công việc kinh doanh của họ lao dốc không phanh. Những con số đỏ trên bảng báo cáo, những tin nhắn đòi nợ dồn dập… như những cơn bão khiến đôi vợ chồng trôi dạt vào bế tắc.

Một buổi tối mưa, trong ánh đèn vàng mờ ảo, Linh nhìn Việt với ánh mắt vừa sợ hãi, vừa quyết liệt: “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, Việt à… Em sẽ làm bất cứ điều gì để cứu chúng ta.”

Việt, sau một hồi im lặng, chỉ nắm chặt tay Linh và gật đầu. Trong im lặng, cả hai cùng cảm nhận sự hưng phấn lạ thường từ ý nghĩ rằng, nếu cùng nhau đối diện hiểm nguy, họ sẽ còn gần nhau hơn bao giờ hết.


---

Chương 2: Hành trình mới
Chủ nợ – người đàn ông lạnh lùng nhưng đầy quyền lực – đã dẫn dắt Linh vào những cuộc gặp gỡ, nơi “tiền bạc và mối quan hệ” như những vũ điệu tinh tế, đầy cám dỗ. Việt, lúc đầu bàng hoàng, dần nhận ra rằng niềm hưng phấn không chỉ đến từ dục vọng, mà từ sự đồng hành, từ việc Linh và anh cùng bước qua ranh giới, thử thách của cuộc đời.

Mỗi chuyến đi, Việt cầm lái, Linh tự tin bước vào những căn phòng sáng lấp lánh, nơi ánh sáng và âm nhạc như những ẩn dụ của quyền lực, cám dỗ, và cơ hội. Cả hai, trong sự đồng thuận, vừa sợ hãi vừa hứng khởi, cảm thấy tình yêu và sự gắn bó trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
 
Chương 2 (tiếp theo) Đêm của những con số và ánh đèn

Cánh cửa thang máy khép lại sau lưng Linh bằng một tiếng khẽ, như dấu chấm hết cho một chương đời quen thuộc. Trước mặt cô là hành lang dài phủ thảm dày, ánh đèn vàng ấm nhưng lạnh lẽo. Mỗi bước chân vang lên nhẹ như tiếng kim đồng hồ trôi qua nửa đêm – chậm, đều, không thể quay đầu.

Linh biết rõ mình đang đến đây vì điều gì.

Chủ nợ là người đàn ông không vội vàng. Ông ta nói chuyện bằng giọng trầm ổn, những con số được thốt ra nhẹ nhàng như gió, nhưng đủ sức ép khiến người đối diện nghẹt thở. Khi Linh gật đầu, đó không phải là sự khuất phục, mà là một quyết định tỉnh táo đến tàn nhẫn – giống như người tự bước vào làn nước sâu, biết lạnh, nhưng tin rằng mình sẽ nổi.

Đêm ấy trôi qua không bằng âm thanh, mà bằng sự im lặng nặng nề. Thành phố ngoài cửa sổ sáng lên rồi lại mờ đi. Linh nằm đó, cảm nhận từng nhịp thở của chính mình, như thể đang lắng nghe một bản nhạc không lời – buồn, chậm, nhưng đầy thôi miên. Cô không nghĩ đến thân thể, chỉ nghĩ đến những tờ giấy nợ sẽ nhẹ đi, nghĩ đến Việt, đến căn nhà nhỏ và những bữa tối họ từng cười vang.

Sáng hôm sau, Linh rời đi khi trời còn hơi sương. Ánh nắng đầu ngày chiếu lên vai cô, không ấm áp, nhưng đủ để nhắc rằng cô vẫn tồn tại, vẫn đứng vững.

Khi Linh mở cửa bước vào nhà, Việt đang ngồi chờ. Anh đứng bật dậy, không hỏi, không dò xét. Chỉ nhìn cô thật lâu – ánh mắt vừa lo lắng, vừa bừng sáng như người vừa vượt qua một giấc mơ dữ mà vẫn còn thở.

Linh cởi giày, để túi xuống. Khoảnh khắc ấy, giữa hai người không còn khoảng cách. Không cần lời nói, cả hai đều hiểu: một cái giá đã được trả.

Việt ôm Linh thật chặt. Không phải cái ôm sợ mất, mà là cái ôm của những người vừa cùng nhau đi qua lằn ranh. Trong vòng tay đó, Linh cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn thường lệ – không phải vì xấu hổ, mà vì một nguồn năng lượng lạ lùng, như thể cô vừa nắm được tay lái của chính số phận mình.

Họ cùng ngồi xuống bàn bếp. Cà phê nóng tỏa hương, ánh nắng rơi thành vệt dài trên sàn nhà. Linh cười – nụ cười mệt nhưng sáng. Việt nhìn vợ, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa đau, vừa… say.

Không ai nhắc lại đêm qua. Nhưng cả hai đều hưng phấn theo một cách rất riêng: họ đã dám đối diện, dám chấp nhận, và kỳ lạ thay, điều đó khiến họ gần nhau hơn. Như hai người lữ hành vừa chia sẻ một bí mật không thể kể với thế giới, chỉ có thể giữ trong tim.

Ngoài kia, nợ nần vẫn còn. Nhưng trong căn nhà nhỏ, buổi sáng ấy tràn ngập một thứ cảm xúc nguy hiểm và ngọt ngào – cảm giác rằng, khi đã bước qua giới hạn đầu tiên, những giới hạn khác bỗng trở nên… mờ đi.
 
Chương 2 (tiếp theo) : Chủ nợ giới thiệu khách cho Linh

Điện thoại của Linh rung lên vào buổi chiều muộn, khi ánh nắng đã chuyển sang màu hổ phách. Chỉ một tin nhắn ngắn, không dấu chấm than, không dư thừa chữ nghĩa. Nhưng Linh hiểu, như người hiểu tiếng gió trước cơn mưa.

Chủ nợ không gọi đó là “đổi chác”. Ông ta gọi đó là giới thiệu.

Một quán cà phê cao tầng, tách biệt với phố xá ồn ào. Kính trong suốt mở ra một bầu trời rộng, nơi những người ngồi bên trong nói chuyện về cơ hội bằng giọng thì thầm. Linh bước vào, dáng đi vững vàng hơn hôm trước. Ánh nhìn của cô không còn né tránh; nó giống như mặt hồ đã biết mình sâu đến đâu.

Người khách ngồi chờ sẵn. Không ồn ào, không tò mò thô thiển. Ông ta trò chuyện về làm ăn, về những chuyến đi xa, về thứ mùi hương của rủi ro mà chỉ những người từng nếm trải mới nhận ra. Trong cuộc đối thoại ấy, Linh nhận ra mình đang được soi xét, nhưng không phải như món hàng—mà như một bí mật được chọn lựa.

Khi cô đứng dậy rời quán, cảm giác trong lòng không còn là sợ. Đó là điện nhẹ chạy dọc sống lưng, giống khoảnh khắc trước khi lao xuống làn nước lạnh—tim đập nhanh, nhưng đôi tay lại chắc.

Việt đợi Linh dưới bãi xe. Chiếc xe cũ nổ máy, hòa vào dòng người cuối ngày. Anh không hỏi chi tiết, chỉ liếc nhìn vợ qua gương chiếu hậu. Linh tựa đầu vào ghế, mỉm cười. Nụ cười ấy khiến Việt thấy ngực mình nóng lên—một cảm giác trái ngược, như vừa ghen vừa tự hào, vừa lo vừa say.

“Ổn chứ em?”
“Ổn,” Linh đáp. Một chữ thôi, nhưng nặng và tròn.

Những ngày sau đó, các cuộc gặp đến đều đặn như lịch thủy triều. Địa điểm thay đổi: một phòng trà kín tiếng, một văn phòng nhìn ra sông, đôi khi chỉ là chiếc bàn trong góc nhà hàng yên tĩnh. Mỗi lần, Linh đi vào một cánh cửa không ghi tên, và bước ra với một phong bì mỏng—nhẹ hơn gánh nặng mà hai người đã mang bấy lâu.

Việt học được cách chờ đợi. Anh chờ trong xe, trong quán, trong những khoảng lặng không tiếng động. Lạ thay, sự chờ đợi ấy không làm anh yếu đi. Nó khiến giác quan anh nhạy hơn: tiếng bước chân của Linh khi trở ra, ánh mắt cô sáng hơn, hơi thở đều lại. Mỗi dấu hiệu nhỏ đều như tín hiệu báo bình minh.

Buổi tối, căn nhà lại sáng đèn. Họ nấu ăn, bật một bản nhạc cũ, nói những câu chuyện vụn vặt. Nhưng dưới những điều bình thường ấy là một dòng chảy mạnh—niềm hưng phấn âm ỉ của hai người đang cùng chèo trong vùng nước sâu. Không cần chạm, không cần nói, chỉ cần gần.

Linh nhận ra mình đang đổi khác. Không phải vì những cuộc gặp, mà vì quyền lựa chọn. Cô bước đi chủ động, biết rõ giá trị của mỗi cái gật đầu, mỗi lần đứng dậy. Việt cũng đổi khác: anh nhìn vợ như nhìn một ngọn lửa được canh giữ cẩn thận—không để tắt, cũng không để bùng cháy ngoài tầm tay.

Đêm nọ, khi thành phố im tiếng mưa, Việt tắt đèn sớm. Trong bóng tối, Linh nắm tay anh. Bàn tay ấy ấm và chắc, như lời hứa không cần thốt ra. Giữa họ, có một thỏa thuận vô hình: đi tiếp, nhưng đi cùng nhau.

Ngoài kia, những cánh cửa không ghi tên vẫn còn. Và Linh biết, mỗi cánh cửa mở ra là một bước tiến—không chỉ về tiền bạc, mà về một thứ cảm giác quyền lực tinh tế, nguy hiểm, và… ngọt.


---

(Hết Chương 2)
 
Chương 3: Linh tiếp chủ nợ tại nhà

Bữa tiệc được chuẩn bị kỹ lưỡng hơn mọi lần. Không cầu kỳ, nhưng đủ tinh tế để tạo cảm giác thân mật có chủ ý. Ánh đèn vàng làm mềm mọi góc cạnh trong căn nhà. Bàn ăn được bày biện gọn gàng, rượu sóng sánh trong ly như những lời chưa nói.

Chủ nợ đến đúng giờ. Ông ta mang theo sự điềm tĩnh quen thuộc của người luôn nắm thế chủ động. Việt bắt tay ông ta, nụ cười bình thản đến lạ. Không khí giữa ba người không có sự căng thẳng thường thấy của kẻ vay – người cho, mà giống một cuộc gặp đã được tính toán từ trước, nơi ai cũng hiểu vai trò của mình.

Linh xuất hiện trong chiếc váy nhã nhặn, không phô bày, nhưng đủ để ánh nhìn dừng lại lâu hơn một nhịp. Việt thấy rõ điều đó. Anh không quay đi. Trái lại, trong ngực anh dâng lên một làn sóng nóng nhẹ – cảm giác vừa ghen, vừa tự hào, vừa tò mò như đứng trước một cánh cửa sắp mở.

Trong bữa tiệc, họ nói chuyện về công việc, về những con số đã bớt nặng. Ly rượu cạn rồi đầy, tiếng cười vang lên vừa đủ. Và rồi, như một đoạn nhạc đổi nhịp, chủ nợ đứng dậy, ánh mắt thoáng nhìn Linh.

"Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một chút.”

Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi, nhưng đặc quánh. Linh quay sang Việt. Không hỏi. Chỉ chờ. Việt gật đầu rất khẽ, nụ cười còn ở đó, chắc chắn và bình thản hơn cả chính anh nghĩ.

“Anh chờ em nhé.”

Cánh cửa phòng ngủ khép lại. Không có âm thanh vọng ra, chỉ là sự im lặng dày lên, như không gian đang giữ kín một bí mật. Việt ngồi lại bàn tiệc, rót thêm rượu cho mình. Anh không thấy trống rỗng. Ngược lại, thời gian chờ đợi khiến mọi giác quan mở rộng: tiếng tích tắc của đồng hồ, ánh đèn phản chiếu trên mặt kính, và nhịp tim anh dồn dập nhưng đều.

Khi cánh cửa mở ra, Linh bước ra trước. Má cô ửng hồng, ánh mắt sáng hơn thường ngày, như người vừa đi qua một cơn gió mạnh. Chủ nợ theo sau, gương mặt thỏa mãn, lời nói nhẹ đi, nụ cười thoáng đậm hơn.

Không ai cần nói gì. Không khí đã tự kể câu chuyện của nó.

Sau khi chủ nợ rời đi, căn nhà trở lại im ắng. Linh ngồi xuống bên Việt. Cô kể—không bằng những từ ngữ trần trụi, mà bằng cảm xúc: sự chủ động của mình, cảm giác kiểm soát, khoảnh khắc nhận ra rằng cô không còn là người bị dồn vào chân tường. Mỗi lời thì thầm của Linh giống như một mồi lửa nhỏ, chậm rãi nhưng chính xác.

Việt lắng nghe, ánh mắt tối lại, hơi thở sâu hơn. Không phải vì hình dung cụ thể, mà vì sự chia sẻ trọn vẹn. Anh thấy mình được mời bước vào một không gian kín đáo—nơi Linh không giấu giếm điều gì, nơi mọi ranh giới được vạch ra rồi tự nguyện vượt qua.

Đêm ấy, không cần quá nhiều lời. Họ ở bên nhau trong sự hòa hợp lạ lùng, như hai người vừa cùng khám phá một phần mới của chính mình. Ngoài kia, phố xá ngủ yên. Trong căn phòng quen thuộc, hạnh phúc đến theo cách khác—đậm, sâu, và bền.

Việt ôm Linh, cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết: những gì họ đang chia sẻ không chỉ là tình yêu, mà là một bí mật chung, một sự đồng thuận khiến cả hai vừa run rẩy, vừa say mê.
 
Chương 4: Linh lại muốn mời chủ nợ đến nhà lần nữa

Ý nghĩ mời chủ nợ quay lại nhà không đến trong một khoảnh khắc bốc đồng, mà lớn dần lên như men rượu ủ lâu. Linh là người nói ra trước, vào một buổi chiều yên tĩnh, khi Việt đang sửa lại chiếc đèn bàn.

“Hay là… lần này mình chủ động?”

Việt ngẩng lên, nhìn vợ rất lâu. Không ngạc nhiên. Không phản đối. Chỉ là một khoảng lặng đủ dài để cảm nhận rõ ràng thứ cảm xúc đang dâng lên trong lồng ngực anh: sự háo hức kín đáo, như người biết mình sắp bước vào trò chơi đã quen luật, nhưng vẫn hồi hộp chờ nước đi tiếp theo.

Bữa tiếp đón lần này thân mật hơn. Không còn sự dè dặt của lần đầu. Bàn tiệc gọn gàng, ánh sáng dịu, mọi thứ đã được sắp xếp như thể căn nhà này vốn dĩ sinh ra để đón những cuộc gặp kiểu ấy. Chủ nợ đến với dáng vẻ thoải mái, nụ cười dễ dãi hơn trước – nụ cười của người biết mình đang được chào đón.

Linh không cần đợi lời gợi ý. Cô đứng dậy, ánh mắt thoáng chạm Việt. Cái nhìn ấy nhanh, nhưng đủ sâu để Việt hiểu: đây là lựa chọn của cô.

Lần này, cánh cửa phòng riêng khép lại lâu hơn.

Việt ngồi ngoài, tay cầm ly rượu chưa vơi, thời gian như bị kéo giãn. Anh không bồn chồn. Trái lại, mỗi phút trôi qua lại làm nhịp thở anh chậm mà nặng hơn. Sự chờ đợi trở thành một dạng khoái cảm tinh thần—không hình ảnh, không âm thanh, chỉ là trí tưởng tượng được thả lỏng, tự do lang thang trong vùng cấm mà anh đã tự nguyện mở khóa.

Anh nhận ra mình thích cảm giác này: được tin tưởng, được chia sẻ một bí mật vượt ngoài những chuẩn mực cũ kỹ. Không phải mất mát, mà là mở rộng.

Khi Linh bước ra, không khí trong phòng như đổi màu. Cô đi chậm hơn thường lệ, mái tóc hơi rối, ánh mắt lấp lánh như mặt nước vừa gợn sóng. Chủ nợ theo sau, rõ ràng là một người vừa tận hưởng trọn vẹn chuyến đi riêng tư của mình.

Ông ta bật cười, không giấu sự thích thú.
“Cô ấy có… tiềm năng,” ông nói, giọng nhẹ như thể đang bàn chuyện đầu tư. “Tôi nghĩ, không nên để phí.”

Việt không trả lời ngay. Anh nhìn Linh. Cô không né tránh, cũng không cúi đầu. Trong ánh nhìn của cô là sự tò mò sống động, như thể vừa chạm đến một phần bản thân mà trước đây chưa từng có dịp soi chiếu.

“Tôi có vài người quen,” chủ nợ tiếp lời. “Những người sẵn sàng trả giá cao cho sự kín đáo. Nếu hai người đồng ý… họ có thể đến đây.”

Không gian lặng đi. Nhưng đó không phải im lặng do do dự. Đó là khoảnh khắc định hình.

Linh là người gật đầu trước. Không nhanh, không vội. Một cái gật mang theo quyết tâm khám phá chính mình—quyền lực, giới hạn, và cảm giác làm chủ những ánh nhìn hướng về cô.

Việt mỉm cười. Nụ cười nóng dần lên nơi khóe môi. Trong anh, sự hưng phấn không còn mơ hồ nữa; nó rõ ràng, sắc nét, như ngọn lửa được nuôi đúng cách. Anh nhận ra: việc Linh tiếp thêm những vị khách không làm anh rời xa cô—mà kéo anh vào sâu hơn, như một đồng minh, một người chứng kiến được lựa chọn.

Đêm đó, căn nhà lặng yên sau khi khách rời đi. Nhưng bên trong, có thứ gì đó đã thay đổi vĩnh viễn. Không phải vì những cuộc gặp, mà vì hai con người đã cùng nhau bước sang một lãnh địa mới, nơi hạnh phúc không còn mang hình dạng cũ, mà trở nên táo bạo, táo tợn và… đầy mê hoặc.
 
cảnh báo javhd
anime sex
cliphot
Back
Top