Chương 2 (tiếp theo) : Chủ nợ giới thiệu khách cho Linh
Điện thoại của Linh rung lên vào buổi chiều muộn, khi ánh nắng đã chuyển sang màu hổ phách. Chỉ một tin nhắn ngắn, không dấu chấm than, không dư thừa chữ nghĩa. Nhưng Linh hiểu, như người hiểu tiếng gió trước cơn mưa.
Chủ nợ không gọi đó là “đổi chác”. Ông ta gọi đó là giới thiệu.
Một quán cà phê cao tầng, tách biệt với phố xá ồn ào. Kính trong suốt mở ra một bầu trời rộng, nơi những người ngồi bên trong nói chuyện về cơ hội bằng giọng thì thầm. Linh bước vào, dáng đi vững vàng hơn hôm trước. Ánh nhìn của cô không còn né tránh; nó giống như mặt hồ đã biết mình sâu đến đâu.
Người khách ngồi chờ sẵn. Không ồn ào, không tò mò thô thiển. Ông ta trò chuyện về làm ăn, về những chuyến đi xa, về thứ mùi hương của rủi ro mà chỉ những người từng nếm trải mới nhận ra. Trong cuộc đối thoại ấy, Linh nhận ra mình đang được soi xét, nhưng không phải như món hàng—mà như một bí mật được chọn lựa.
Khi cô đứng dậy rời quán, cảm giác trong lòng không còn là sợ. Đó là điện nhẹ chạy dọc sống lưng, giống khoảnh khắc trước khi lao xuống làn nước lạnh—tim đập nhanh, nhưng đôi tay lại chắc.
Việt đợi Linh dưới bãi xe. Chiếc xe cũ nổ máy, hòa vào dòng người cuối ngày. Anh không hỏi chi tiết, chỉ liếc nhìn vợ qua gương chiếu hậu. Linh tựa đầu vào ghế, mỉm cười. Nụ cười ấy khiến Việt thấy ngực mình nóng lên—một cảm giác trái ngược, như vừa ghen vừa tự hào, vừa lo vừa say.
“Ổn chứ em?”
“Ổn,” Linh đáp. Một chữ thôi, nhưng nặng và tròn.
Những ngày sau đó, các cuộc gặp đến đều đặn như lịch thủy triều. Địa điểm thay đổi: một phòng trà kín tiếng, một văn phòng nhìn ra sông, đôi khi chỉ là chiếc bàn trong góc nhà hàng yên tĩnh. Mỗi lần, Linh đi vào một cánh cửa không ghi tên, và bước ra với một phong bì mỏng—nhẹ hơn gánh nặng mà hai người đã mang bấy lâu.
Việt học được cách chờ đợi. Anh chờ trong xe, trong quán, trong những khoảng lặng không tiếng động. Lạ thay, sự chờ đợi ấy không làm anh yếu đi. Nó khiến giác quan anh nhạy hơn: tiếng bước chân của Linh khi trở ra, ánh mắt cô sáng hơn, hơi thở đều lại. Mỗi dấu hiệu nhỏ đều như tín hiệu báo bình minh.
Buổi tối, căn nhà lại sáng đèn. Họ nấu ăn, bật một bản nhạc cũ, nói những câu chuyện vụn vặt. Nhưng dưới những điều bình thường ấy là một dòng chảy mạnh—niềm hưng phấn âm ỉ của hai người đang cùng chèo trong vùng nước sâu. Không cần chạm, không cần nói, chỉ cần gần.
Linh nhận ra mình đang đổi khác. Không phải vì những cuộc gặp, mà vì quyền lựa chọn. Cô bước đi chủ động, biết rõ giá trị của mỗi cái gật đầu, mỗi lần đứng dậy. Việt cũng đổi khác: anh nhìn vợ như nhìn một ngọn lửa được canh giữ cẩn thận—không để tắt, cũng không để bùng cháy ngoài tầm tay.
Đêm nọ, khi thành phố im tiếng mưa, Việt tắt đèn sớm. Trong bóng tối, Linh nắm tay anh. Bàn tay ấy ấm và chắc, như lời hứa không cần thốt ra. Giữa họ, có một thỏa thuận vô hình: đi tiếp, nhưng đi cùng nhau.
Ngoài kia, những cánh cửa không ghi tên vẫn còn. Và Linh biết, mỗi cánh cửa mở ra là một bước tiến—không chỉ về tiền bạc, mà về một thứ cảm giác quyền lực tinh tế, nguy hiểm, và… ngọt.
---
(Hết Chương 2)