lc88
123b
rc88

Những năm tháng ấy

Tô Minh

Thành viên mới

Reputation: 15%
Tham gia
3/10/24
Bài viết
52
Cảm xúc
83
Điểm
18
Nơi ở
Hà Nội
Tín dụng
19.7
Cuộc đời ai chẳng có những nuối tiếc...

Trên con sông thời gian, chiếc thuyền mang tên Trí nhớ vẫn đang không ngừng di chuyển. Hai người bạn Lý trí và Cảm xúc thay phiên nhau điều khiển, hướng con thuyền đến điểm cuối của hành trình.
Đây là chuyến đi của một đời người.

Từ lúc bắt đầu, Lý trí và Cảm xúc đều tích cực cùng nhau, hoặc luân phiên, tích trữ những hạt giống bài học để có thể dùng trên đường đi. Bên cạnh đó, cả hai cũng đều thu nhặt được một thứ gọi là "ký ức".

Hai người bạn đều ra sức kiếm thật nhiều ký ức, bất chấp là vui hay buồn. Bởi mỗi một ký ức đều gắn liền với một câu chuyện mà họ trải qua trên chuyến đi.

Dần dần, con thuyền càng đi càng chất chứa nhiều bài học, nhiều ký ức. Đến một ngày, có vẻ tốc độ cũng như sức chịu đựng của thuyền Trí nhớ đã đến giới hạn. Lý trí và Cảm xúc buộc phải bàn bạc với nhau nên làm thế nào để duy trì con thuyền. Phương án được đưa ra là lọc bớt ký ức, thả trôi chúng theo dòng sông về miền quên lãng.

Quá trình lọc bỏ diễn ra cũng có những lúc rất khó khăn để cả hai cùng thống nhất. Đôi khi, anh bạn Cảm xúc còn lén giấu bớt Ký ức trong rương cá nhân của mình, nhất quyết không chịu buông bỏ. Thế nên dù cho đã thả trôi khá nhiều ký ức, con thuyền vẫn không thể trở về như tốc độ ban đầu...

Con người mà, đâu phải lúc nào lý trí và cảm xúc cũng thống nhất đâu.

Tôi có một đứa bạn, là nữ. Cả hai học cùng cấp 2, ban đầu cũng không thân. Một phần vì tôi nghịch ngợm, nó lại thuộc diện xinh xắn, ngoan ngoãn. Hai đứa như kiểu mực đen viết trên giấy trắng vậy. Kiểu gì cũng không cùng một tone.

Ấy vậy mà sau khi tốt nghiệp THCS, nó với tôi lại trở thành đôi bạn thân cực thân. Đến nỗi mà những người xung quanh còn nghĩ chúng tôi là một đôi. Còn tôi, tôi biết điều đó là không thể.

Không phải là tôi chưa từng có tình cảm. Mà bởi vì nó luôn quan niệm: Bạn bè không thể trở thành người yêu. Tôi cũng rất tôn trọng suy nghĩ của nó. Từ sâu trong lòng tuy có chút thất vọng nhưng mỗi khi nó nói với tôi có người yêu, bản thân tôi luôn hy vọng nó có được hạnh phúc với đúng người.

Đời thì không như mơ. Mỗi cuộc tình của nó đều có kết thúc không mấy vui. Thậm chí, có lần vì muốn dứt "kẻ đeo bám", nó đã gọi tôi đi cùng để diễn vai "người yêu mới". Cảm xúc có chút lạ lùng, nhưng cũng hơi sợ vì nhỡ đâu đối tượng kia thiếu kiềm chế, vậy chẳng phải tôi gặp họa hay sao.

Ngày qua ngày, năm lại năm, tôi ra trường và đi làm. Khi có được tháng lương đầu tiên, ngoại trừ gia đình, nó là người tôi tặng quà đầu tiên. Nhưng cũng từ chính món quà,đó đã tạo nên sự hiểu nhầm, hình thành vách ngăn vô hình khiên tình bạn của tôi và nó vỡ vụn, không thể hàn gắn...

Cũng đã hơn 10 năm kể từ ngày tôi và nó cắt đứt mọi liên lạc. Lắm lúc tôi nghĩ cũng chẳng có gì. Thời gian mà, có ký ức nào chống lại được chứ. Thế nhưng người tôi nằm mơ thấy nhiều nhất lại là nó. Trong mơ, cả hai vẫn là những đứa trẻ với nhưng hồn nhiên, chân thành. Tỉnh giấc, điều đó tan biến.

Tôi vẫn thường đi qua nhà nó nhưng tôi biết nó không còn ở đó. Có lẽ đã chuyển ra ở riêng với gia đình nhỏ của mình. Thỉnh thoảng Facebook hay Zalo lại gợi ý kết bạn với nó. Tôi biết nó đã không còn chặn tôi nữa. Tận trong lòng, tôi cũng muốn có thể gắn lại tình bạn kia. Nhưng rồi cuối cùng vẫn chỉ là suy nghĩ, bởi thời điểm này, kể cả có bắt đầu lại thì những thứ đã mất là mất, tìm không thấy là không thấy...
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

" Cái ly đã vỡ vụn có thể gắn lại không? " Câu trả lời là không.

Anh cứ mãi sống trong quá khứ thì anh cũng chỉ là thằng thất bại thôi :)

"Hãy nghĩ đến cả những người xung quanh, hãy đối xử với mọi người bằng cách mà anh muốn mọi người đối xử với mình. Đời người chỉ có một, hãy trân trọng và biết nghĩ cho nhau, đừng vì ích kỷ bản thân mà làm tổn thương người khác."
.........
 
" Cái ly đã vỡ vụn có thể gắn lại không? " Câu trả lời là không.

Anh cứ mãi sống trong quá khứ thì anh cũng chỉ là thằng thất bại thôi :)

"Hãy nghĩ đến cả những người xung quanh, hãy đối xử với mọi người bằng cách mà anh muốn mọi người đối xử với mình. Đời người chỉ có một, hãy trân trọng và biết nghĩ cho nhau, đừng vì ích kỷ bản thân mà làm tổn thương người khác."
.........
Cũng k hẳn là sống trong quá khứ. Chỉ là khi 1 tình bạn mất đi vì lý do trời ơi đất hỡi thì thấy tiếc thôi. Còn thì cũng đâu có dính đến yêu đương nên chắc cũng không làm tổn thương ai cả. Vẫn ngày ngày đi làm kiếm tiền, vẫn đối tốt với gia đình của mình, tự đặt mình trở lại vào khuôn khổ để tránh làm tổn thương người bên cạnh
 
Giờ tôi cũng thỉnh thoảng mơ về bạn mình, cái thằng đèo tôi rồi lao xe đạp xuống cống ngã chỏng vó 2 đứa. Rồi chính nó cầm 200 chẹo tôi cứu vớt nó đi mất tiu không sủi bọt. Mất tiền tiếc 1, mất tình bạn tiếc 10. Cũng mười mấy năm rồi, haizzz
 
Con ng mà, ai lại ko có những hối tiếc, những kí ức đáng nhớ. Dù mình có cố quên thì lâu lâu cũng tự nhiên moi ra mà ngắm nhìn.
Nhưng mà dù gì cũng đã qua, nhìn ít thôi, nhớ ít thôi. Đừng lậm quá, kẻo lại sống trong đó. Khổ lắm!
 
Giờ tôi cũng thỉnh thoảng mơ về bạn mình, cái thằng đèo tôi rồi lao xe đạp xuống cống ngã chỏng vó 2 đứa. Rồi chính nó cầm 200 chẹo tôi cứu vớt nó đi mất tiu không sủi bọt. Mất tiền tiếc 1, mất tình bạn tiếc 10. Cũng mười mấy năm rồi, haizzz
Bik đâu bạn ôg cũng đang rất tiếc. Nhưng vì ko có tiền trả, nên ko dám quay về, ko dám nhìn mặt. Ôg cứ hi vọng bạn ôg trở mình thành công, ngày nào đó hắn sẽ về trả lại cả vốn lẫn "lãi" .
 
Bik đâu bạn ôg cũng đang rất tiếc. Nhưng vì ko có tiền trả, nên ko dám quay về, ko dám nhìn mặt. Ôg cứ hi vọng bạn ôg trở mình thành công, ngày nào đó hắn sẽ về trả lại cả vốn lẫn "lãi" .
Thỉnh thoảng xem FB thấy có bài đăng con nợ sau mười mấy năm bỗng dưng tìm chủ nợ để trả cả gốc lẫn lãi mà tôi lại dấy lên hy vọng. Tôi thề nếu tôi có ngày đó tôi sẽ chạy quảng cáo khắp cõi mạng để cho tấm gương trả nợ của bạn tôi được viral, nhả vía cho vô vàn chủ nợ ngoài kia 😄
 
Giờ tôi cũng thỉnh thoảng mơ về bạn mình, cái thằng đèo tôi rồi lao xe đạp xuống cống ngã chỏng vó 2 đứa. Rồi chính nó cầm 200 chẹo tôi cứu vớt nó đi mất tiu không sủi bọt. Mất tiền tiếc 1, mất tình bạn tiếc 10. Cũng mười mấy năm rồi, haizzz
Nhiều khi mất bạn, mà lại còn là người bạn tưởng như thân nhất, nó buồn kiểu khó tả lắm. Thế nên bây giờ còn giữ được tình bạn nào là trân trọng ghê lắm. Kể cả lâu lâu k gặp, chỉ cần 2 cốc trà đá thôi là cũng ấm lòng chiến sĩ lắm rồi
 
Nhiều khi mất bạn, mà lại còn là người bạn tưởng như thân nhất, nó buồn kiểu khó tả lắm. Thế nên bây giờ còn giữ được tình bạn nào là trân trọng ghê lắm. Kể cả lâu lâu k gặp, chỉ cần 2 cốc trà đá thôi là cũng ấm lòng chiến sĩ lắm rồi
từ ngày có vợ con rồi mới thấy bạn bè ai là người đáng trân trọng. có những t bạn chơi va nhau gần 20 năm lấy vợ xong cũng mất hút. đi nước ngoài về hẹn gặp 1 lần cũng khó.
 
Con ng mà, ai lại ko có những hối tiếc, những kí ức đáng nhớ. Dù mình có cố quên thì lâu lâu cũng tự nhiên moi ra mà ngắm nhìn.
Nhưng mà dù gì cũng đã qua, nhìn ít thôi, nhớ ít thôi. Đừng lậm quá, kẻo lại sống trong đó. Khổ lắm!
May là được cái tính k bị lậm hay lụy. Chỉ thỉnh thoảng nhớ lại thì cảm xúc nó dâng lên thôi. Mà kiểu gần nhà nhau, ngày nào cũng đi chợ qua thì khó mà quên hẳn. Thôi thì cái gì đẹp sẽ cất giữ, qua cảm xúc thì vẫn là hiện thực, vẫn phải đối mặt với những vấn đề khác trong cuộc sống
 
từ ngày có vợ con rồi mới thấy bạn bè ai là người đáng trân trọng. có những t bạn chơi va nhau gần 20 năm lấy vợ xong cũng mất hút. đi nước ngoài về hẹn gặp 1 lần cũng khó.
Cái này chuẩn. Hội bạn mình ngày xưa cũng đông lắm. Mà sau đi làm, gia đình con cái vào là chẳng còn gặp nhau mấy. 2-3 năm may ra mới được 1 mâm 6 người. Đã thế ông nào cũng có vấn đề riêng, cũng chẳng còn cái sự thoải mái như ngày trc
 
Cái này chuẩn. Hội bạn mình ngày xưa cũng đông lắm. Mà sau đi làm, gia đình con cái vào là chẳng còn gặp nhau mấy. 2-3 năm may ra mới được 1 mâm 6 người. Đã thế ông nào cũng có vấn đề riêng, cũng chẳng còn cái sự thoải mái như ngày trc
bọn tôi chơi với nhau từ 2007 xong lên đại học cùng nhau. ae cuộc vui nào cũng có mặt đầy đủ đến khi ra trg đi làm thằng lấy vợ trước t lấy vợ sau 1 2 năm sau vẫn ổn tết nào cũng gặp nhau năm tụ tâpn2 3 lần. đúng sau covid chưa bao giờ đông đủ.vợ ông nào hiền còn đỡ chứ mấy bà vợ bạn tôi 8h tối đi 9h đã bắt về
 
bọn tôi chơi với nhau từ 2007 xong lên đại học cùng nhau. ae cuộc vui nào cũng có mặt đầy đủ đến khi ra trg đi làm thằng lấy vợ trước t lấy vợ sau 1 2 năm sau vẫn ổn tết nào cũng gặp nhau năm tụ tâpn2 3 lần. đúng sau covid chưa bao giờ đông đủ.vợ ông nào hiền còn đỡ chứ mấy bà vợ bạn tôi 8h tối đi 9h đã bắt về
Nghe cùng cảnh ngộ thế nhỉ. Nhóm t cũng học cùng cấp 3, tầm 2006-2007 gì đấy, kéo đến tận trước khi có thằng đầu tiên lấy vợ. Từ đó là cứ rụng dần. Ông nào có gia đình r là sẽ ít tham gia. Mấy chị em hiểu thì cũng tạo điều kiện. Nhưng cũng nhiều bà vợ k thích, nên là cứ thế mà rã thôi
 
“Đố mày biết tao viết gì đấy?”

“M điên cũng nhiều tài lẻ phết nhỉ”

“Trông thế này mà không yêu ai à? Hay là mày thích tao?”

“Tao với thằng Tùng cãi nhau. Nó quen đứa khác ở lớp rồi”

“Buzz! Đang làm gì đấy? Nghe tao tâm sự tí đê”





“Mày với con P cứ thế này không cẩn thận thằng Tùng nó ghen đấy” – “Tao biết chừng mực. Thằng Tùng là bạn tao, tao với P không có gì đâu”





“Buzz! Có ở đấy không M”



“Mày có thích tao không?”…

“Làm bạn trai tao đi!” – “Đừng đùa nữa, tao không thích đùa vậy. Thằng Tùng đọc được thì không hay đâu”

“Tao với Tùng chia tay một khoảng thời gian rồi…”



Hẳn mỗi người đều đã từng ít nhất một lần có tình cảm đơn phương với ai đó. Nhất là ở cái độ tuổi mới lớn, sự hấp dẫn về mặt giới tính, sự thay đổi về tính cách, thể chất càng làm mỗi “cậu trai, cô gái” dễ rung động. Một thứ tình cảm thuần khiết, ngây thơ mà có lẽ sau này khó gặp lại.

Tôi ở tuổi 17 cũng từng rung động trước một cô gái. Chỉ là cô ấy đã có bạn trai, mà người bạn trai ấy lại là bạn của tôi. Tôi luôn tự nhắc nhở bản thân không để tình cảm ấy lớn hơn. Chỉ là lý trí quá non nớt để ngăn cản trái tim.

Dù cho gặp nhau mỗi ngày trên lớp, tối đến lại chat qua yahoo, tôi vẫn chưa từng một lần thổ lộ. Trong tôi khi đó còn có một thứ đủ để bản thân giữ được sự tỉnh táo, đó là sự “nghĩa khí” của những đứa con trai với nhau.

“Là gì đây mà khiến tâm can như lửa đốt

Là gì đây mà khiến con tim như ngừng đập

Là gì đây mà khiến bản thân muốn ngửa mặt lên trời gào thét”

Nhìn lại những dòng tâm trạng đã từng viết trên blog, tôi bỗng nhớ bản thân của ngày xưa. Ngay cả khi cô ấy ngỏ lời trước, tôi vẫn từ chối. Tôi thà phản bội con tim mình chứ không muốn phản bội bạn bè. Có lẽ trong mắt cô ấy, tôi chỉ là một đứa vô tri, ấu trĩ, hiệp sĩ rởm. Chả thế mà ngay hôm sau, cô ấy đã đứng trước mặt tôi mà nắm tay một bạn trai khác trong lớp. Tôi biết cô ấy cố tình làm vậy để xem phản ứng của tôi ra sao. Lúc đó, thứ cảm giác mà tôi nhớ được chính là khó thở và quặn thắt. Nhưng sự “bướng bỉnh” đủ mạnh để khiến cho tôi không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài. Và từ sau lần đó, tình bạn của cả hai cũng dần không được như trước. Cô ấy tìm được người phù hợp, tôi cũng có được mối tình đầu. Không ai nhắc lại chuyện lúc trước, cứ vậy kết thúc thời học sinh.



Cô ấy hiện tại đã định cư ở nước ngoài, có một cuộc sống hạnh phúc. Sau mười mấy năm, khi hỏi thăm nhau, tôi cũng thừa nhận đã từng thích cô ấy. Có lẽ do sự trưởng thành nên cả hai đều chỉ cười nhẹ rồi không đề cập đến nó nữa. Bởi mỗi người đều đã có một khoảng trời riêng, một cuộc sống riêng. Quá khứ có nút thắt thì tháo nó ra, từ đó lại bước tiếp.

Dù cho trước kia từng như thế nào, đó cũng là sự đẹp đẽ của tuổi trẻ. Khi mà thế giới của người trưởng thành khiến bản thân mệt mỏi. Giả tạo, lừa dối… ai ai cũng sắm cho mình những chiếc mặt nạ xịn xò nhất. Chính những lúc ngồi nhớ lại thuở ngây thơ giúp tôi tĩnh tâm lại. Tôi của năm 17 tuổi tiếp thêm sức mạnh cho tôi năm 34 tuổi.
 
“Đã bao lâu rồi bạn không nhìn lên bầu trời…”

Tôi cũng không biết chính xác câu nói này có phải như vậy không, nhưng tôi nhớ một người anh đã nói với tôi như vậy. Vốn đó là một câu hỏi được những người luống tuổi ở Bắc Kinh nói với những người trẻ, những người đang quay cuồng với cuộc sống, với cơm áo gạo tiền và những mối quan hệ xung quanh. Ông anh mà tôi đã nhắc ở trên cũng đã có một tuổi trẻ nổi loạn ở Bắc Kinh. Nhưng những gì ông ý mang về chính là câu nói trên cùng với hình ảnh của những người lao động nghèo, những hàng quán vỉa hè, những chiếc màn thầu to bự cùng một cốc sữa nóng mỗi buổi sớm mai. Đó chính là cuộc sống, chính là nhịp thở, là sự xoay chuyển vận mệnh của mỗi người.

Nói đến sự vận động của cuộc sống, tôi lại nghĩ đến những người bạn của mình. Có những người ngày trước rất thân, y như “cơm với đũa” vậy. Ấy thế mà vì những hoàn cảnh, những lý do khác nhau khiến chúng tôi ít gặp nhau dần. Và rồi chẳng còn liên lạc. Bẵng đi một thời gian, chúng tôi gặp lại nhau. Vẫn cái tên đó, vẫn con người đó nhưng dường như lại rất xa cách. Không chỉ họ, mà cả chính tôi, đôi bên đều bọc bên ngoài một lớp vỏ xù xì. Là điều gì đã khiến chúng ta trở nên như vậy. Chẳng phải chính là những sóng gió trong cuộc sống hay sao. Ai trong chúng ta rồi cũng phải trút bỏ dần sự ngây thơ để khoác lên mình một tấm áo giáp, một chiếc mặt nạ để đối mặt với thứ được gọi là số phận.

Quay trở lại với câu nói ở đầu bài viết, bản thân tôi cũng thuộc dạng thích thả trôi tâm hồn theo mây trời sau những giờ phút mệt mỏi vì công việc. Nếu có một thứ giúp tôi có thể bình tâm lại thì đó chính là ngắm hoàng hôn trên hồ Tây, bên tai vang lên những giai điệu quen thuộc của bài hát Hoàng Hôn:
“…Hoàng hôn từ từ bước về phía chân trời

Vẽ nên một đường ly biệt

Tình yêu dần trôi về màn đêm vĩnh hằng…”

Sau lưng là đường phố tấp nập giờ tan tầm, trước mắt là sự bình lặng của chiều tà. Còn tôi như đứng ở trên ranh giới của sự đối lập đó, chìm vào trong sự tĩnh lặng của riêng mình.

Ngày bé, mỗi khi nhìn lên bầu trời, tôi thường thử tưởng tượng bản thân có được võ công siêu phàm của nhân vật Nhiếp Phong trong bộ truyện Phong Vân. “Phong vô tướng, Vân vô thường” là câu nói để miêu tả về hai nhân vật chính Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân. Tác giả đã khéo léo dùng đặc tính của gió và mây để đưa vào tính cách, hành động của cả hai. Tôi trộm nghĩ, nếu sở hữu khinh công như của Phong, có thể ngả theo gió mà bay đi, bay đến chạm vào tầng mây đang được nhuộm hồng bởi ánh nắng cuối chiều, nhắm mắt cảm nhận từng cơn gió lướt qua da thịt. Như vậy chẳng phải rất tuyệt sao.

Càng trưởng thành, những sự mơ mộng như vậy càng ít dần, số lần tôi nhìn lên bầu trời cũng tỉ lệ thuận với đó. Mỗi ngày mở mắt ra là công việc, đến tận đêm muộn vẫn là công việc. Guồng quay của cuộc sống ngày càng nhanh, không có khoảng nghỉ cho sự thả trôi tâm hồn. Thế nhưng, ở một khoảng thời gian nào đó trong ngày, tôi vẫn luôn cố gắng tìm cho mình một khoảng lặng, một thời khắc chỉ riêng mình với bầu trời trong đôi mắt.

 
Đã là năm 2025, con người bước vào thời đại phẳng. Khoảng cách địa lý, văn hóa giữa người với người cũng bị thu hẹp lại rất nhiều.

Ai trong số chúng ta cũng đều quá quen với việc kết bạn trên mạng. Bắt đầu từ đoạn email ngắn ngủi thời kỳ sơ khai của Internet. Cho đến việc ra đời các ứng dụng chat, nổi bật và quen mặt nhất có lẽ chính là Yahoo!. Ngày đó, từ những cô cậu nhóc tuổi teen tập tành lên mạng, cho đến những người trưởng thành muốn kết giao nhiều mối quan hệ hơn, ai ai cũng đều có cho mình một (hoặc một vài) cái nick Yahoo để có thể nhắn tin, làm quen, trò chuyện với những người xa lạ chưa từng gặp mặt.

Cho đến khi mạng xã hội ra đời giống như một vụ nổ. Nó không chỉ kết nối đơn lẻ, mà là cả một cộng đồng, một xã hội thu nhỏ. Ở đó, mỗi người chúng ra được tiếp xúc với rất nhiều người đến từ những nơi khác nhau trên quả địa cầu. Những chuyện như quen, yêu và cưới nhau thông qua mạng xã hội nó không còn quá xa lạ.

Nếu như có những người giỏi nhắn tin kết bạn, dễ dàng bắt sóng với một người chưa từng gặp thì có lẽ đó không phải là tôi.

Người bạn đầu tiên tôi quen là thông qua một diễn đàn phim ảnh khá nổi vào những năm 2005-2010. Chúng tôi vô tình tìm thấy nhau khi có chung một thần tượng. Thế rồi từ những dòng comment qua lại, cả hai trao đổi nick Yahoo. Cảm giác khi có một người bạn mới, lại chung sở thích nó khiến tôi vừa tò mò lại thấy rất vui.

Cứ mỗi khi đi học về, tôi lại mở máy tính lên và nhắn tin cho cô bạn đó, hỏi xem ngày hôm nay của cô ta thế nào, có gì vui hay có điều gì khiến cô không vui…Ngày đó, khi những chiếc điện thoại di động là một điều xa xỉ với những đứa nhóc đang tuổi đi học, chúng tôi không ai biết đối phương như thế nào. Vẫn cứ trò chuyện, tâm sự và tự tưởng tượng ra hình ảnh của người kia trong đầu.

Có lẽ bản thân tôi cũng khá nhạt nhẽo khi mới quen, thế nên những ai quen lâu rồi đều là bỏ rất nhiều tâm tư, cũng như từ bạn trên mạng trở thành bạn ngoài đời. Những người tôi quen thuở đó cũng không phải đều giữ liên lạc. Có người ít nói chuyện dần, có người mất liên lạc, cũng có người đã qua đời vì bệnh tật. Nhưng tựu chung lại, tất cả đều đến với nhau với một sự chân thành, một trái tim thuần khiết.

Tại nơi này, tôi cũng đã có những người bạn. Tuy ở nơi đây, đem chuyện “thuần khiết, chân thành” ra để làm yêu cầu kết bạn thì nghe nó hơi buồn cười, thế nhưng không phải là không có.

Tôi quen không nhiều. Có người đến giờ vẫn nhắn tin, vẫn trò chuyện, vẫn tâm sự khi gặp vấn đề trong cuộc sống, vẫn gặp nhau cf khi có thời gian rảnh. Đó là những mối quan hệ tôi thực sự trân trọng. Tuy nói là quen trên diễn đàn 18+, nhưng những gì chúng tôi nói đến là cuộc sống thường nhật, là những nỗi lo về cơm áo gạo tiền, về những khó khăn về gia đình, là những chuyện phiếm để giúp nhau thấy nhẹ nhàng hơn…

Cũng có người tôi từng quen, từng coi là bạn thân rất thân. Đâu đó trong suy nghĩ còn hận rằng sao lại gặp nhau muộn đến vậy. Nghĩ lại thấy nực cười thật sự. Có những người, khi bạn chân thành với họ, chưa chắc họ đã trao lại bạn điều tương tự. Cuộc sống bên ngoài kia dạy tôi một, thì ở nơi đây, điều tôi học được gấp mấy lần.

Có những điều trở thành thói quen nhưng phải từ bỏ nếu nó không tốt. Có những mối quan hệ cũng phải từ bỏ nếu nó khiến mình thấy tiêu cực. Buông, không hẳn là mất, mà là để đôi bàn tay có cơ hội chạm tới những điều tốt đẹp hơn.

Một sớm mai thức dậy, khởi động bằng việc chạy bộ, ăn một bữa sáng ngon lành. Bắt đầu công việc với một tâm trạng tốt nhất có thể. Đâu đó trong khoảnh khắc, nhớ lại những người đã đi ngang qua cuộc đời, mỉm cười vì những thứ họ dạy mình thay vì oán hận. Đời người không dài, oán hận quá mệt mỏi, không nên để nó khiến thời gian của mình trở nên lãng phí.

 
Viết hay quá fen. Tự nhiên tôi cứ bị cuốn lan man theo những suy tư của bạn rồi lại ngẫm sang mình. Hơn 40 rồi mà vẫn có cái cảm giác cô đơn giữa nơi đông người.
Ngoài lề tí: Tiếng Quảng Đông nghe cuốn vãi (tuổi thơ lớn lên với phim bộ Đài Loan và Hongkong)
 
Viết hay quá fen. Tự nhiên tôi cứ bị cuốn lan man theo những suy tư của bạn rồi lại ngẫm sang mình. Hơn 40 rồi mà vẫn có cái cảm giác cô đơn giữa nơi đông người.
Ngoài lề tí: Tiếng Quảng Đông nghe cuốn vãi (tuổi thơ lớn lên với phim bộ Đài Loan và Hongkong)
Cảm ơn bạn nhé ^^ cũng chỉ lan man vài dòng khi tình cờ nghe được một bài nhạc hay thôi.
Càng lớn, càng trưởng thành thì cảm giác cô đơn cũng đến nhiều hơn. Khi mà không phải lúc nào cũng có thể nói ra những áp lực mình gặp phải. Cũng như chưa chắc đã có người chịu lắng nghe. Đối mặt một mình nhiều thì sẽ có lúc mệt mỏi, sẽ thấy cô đơn, mất kết nối.
P/s: Mình cũng lớn lên với phim bộ HK. Có khi ngày xưa lại hoạt động cùng diễn đàn cũng nên ^^
 
anime sex
cliphot
Back
Top
X