Người ta thường giữ chiếc áo đẹp nhất cho một "ngày đặc biệt", để rồi khi mở tủ ra, tuổi trẻ đã khẽ trôi qua tự lúc nào, và chiếc áo kia cũng chẳng còn hợp mốt nữa.
Người ta mua một chai rượu ngon, hẹn sẽ khui vào “ngày vui nhất”, nhưng ngày ấy, tiếc thay, chưa bao giờ đến.
Người ta hay ước một chuyến đi, bảo “đợi khi rảnh”, rồi chợt nhận ra… thời gian đã trôi đi mất, còn lòng mình thì chẳng còn muốn đi nữa.
Tuổi trẻ không vụt tắt trong một đêm mà lặng lẽ tan đi từng chút một, trong mỗi lần ta nói “để mai”.
Người ta cũng thường giấu những lời yêu, lời cảm ơn, lời xin lỗi, chờ một khoảnh khắc “thích hợp”, nhưng đôi khi, người cần nghe đã chẳng còn ở đó.
Bữa cơm kết thúc, mà miếng ngon nhất vẫn nằm lại trên đĩa, như những điều tốt đẹp ta cứ mãi để dành.
Đời người cũng vậy… mải miết gom góp hạnh phúc cho “sau này”, mà quên rằng “sau này” là nơi chẳng ai từng gặp được.
Hạnh phúc, thật ra, rất gần.
Nó nằm trong bát cơm còn nóng, trong ánh mắt người thương còn ngồi cạnh, trong buổi sáng nay khi ta vẫn còn được thức dậy, vẫn còn được yêu, vẫn còn được sống.
Đừng đợi hoàng hôn mới biết quý mặt trời.
Đừng đợi chia ly mới học cách nói lời yêu.
Hãy mặc chiếc áo khiến bạn thấy đẹp ngay hôm nay.
Hãy nói lời yêu khi tim bạn vẫn còn ấm.
Hãy đi khi đôi chân còn muốn bước.
Và hãy nếm hạnh phúc khi cuộc đời khẽ mời bạn ngồi xuống bàn tiệc.
Bởi có những điều, chỉ cần để dành… là sẽ mất.
Ngày đặc biệt nhất, hoá ra chính là ngày hôm nay.
Người ta mua một chai rượu ngon, hẹn sẽ khui vào “ngày vui nhất”, nhưng ngày ấy, tiếc thay, chưa bao giờ đến.
Người ta hay ước một chuyến đi, bảo “đợi khi rảnh”, rồi chợt nhận ra… thời gian đã trôi đi mất, còn lòng mình thì chẳng còn muốn đi nữa.
Tuổi trẻ không vụt tắt trong một đêm mà lặng lẽ tan đi từng chút một, trong mỗi lần ta nói “để mai”.
Người ta cũng thường giấu những lời yêu, lời cảm ơn, lời xin lỗi, chờ một khoảnh khắc “thích hợp”, nhưng đôi khi, người cần nghe đã chẳng còn ở đó.
Bữa cơm kết thúc, mà miếng ngon nhất vẫn nằm lại trên đĩa, như những điều tốt đẹp ta cứ mãi để dành.
Đời người cũng vậy… mải miết gom góp hạnh phúc cho “sau này”, mà quên rằng “sau này” là nơi chẳng ai từng gặp được.
Hạnh phúc, thật ra, rất gần.
Nó nằm trong bát cơm còn nóng, trong ánh mắt người thương còn ngồi cạnh, trong buổi sáng nay khi ta vẫn còn được thức dậy, vẫn còn được yêu, vẫn còn được sống.
Đừng đợi hoàng hôn mới biết quý mặt trời.
Đừng đợi chia ly mới học cách nói lời yêu.
Hãy mặc chiếc áo khiến bạn thấy đẹp ngay hôm nay.
Hãy nói lời yêu khi tim bạn vẫn còn ấm.
Hãy đi khi đôi chân còn muốn bước.
Và hãy nếm hạnh phúc khi cuộc đời khẽ mời bạn ngồi xuống bàn tiệc.
Bởi có những điều, chỉ cần để dành… là sẽ mất.
Ngày đặc biệt nhất, hoá ra chính là ngày hôm nay.
Sửa lần cuối:









