- Tham gia
- 19/5/25
- Bài viết
- 1,546
- Cảm xúc
- 1,970
- Điểm
- 113
- Nơi ở
- nhà là nơi để về...
- Tín dụng
- 0.0
- Giới tính
- Nữ
Họ chưa từng gặp nhau.
Chỉ là những tin nhắn qua lại trên một ứng dụng vô danh, vậy mà mỗi khi màn hình sáng lên, tim cô lại khẽ rung, như nghe thấy một cái chạm thật nhẹ từ phía anh.
Giữa họ không có gì ngoài chữ viết, nhưng những câu chuyện đời thường, những lời hỏi han tinh tế và những cảm xúc khẽ len vào từng dòng tin… lại khiến trái tim (ít nhất của cô) loạn nhịp như thể đã chạm nhau trong đời thực.
Anh nói cô trẻ trung, vui vẻ, sôi nổi và mong manh như một thiên thần. Với cô, anh là người đàn ông chững chạc, điềm tĩnh, đã có gia đình và một cuộc sống gần như an bài. Chính vì thế, cả anh và cô đều hiểu rất rõ: họ không thể bước xa thêm dù chỉ một chút.
Có những đêm, cô nhớ anh, nhắn cho anh rồi vội thu hồi. Có những tin nhắn , cô muốn tâm sự cùng anh, đang gõ dở, đôi tay cô chợt dừng lại… rồi xóa đi. Vì cô và anh đều biết, chỉ cần một khoảnh khắc yếu lòng thôi, họ sẽ vô tình vượt qua điều không được phép.
Cô hỏi anh: Nếu chúng mình gặp nhau thì sẽ như thế nào
Anh bảo: Anh chưa nghĩ đến viễn cảnh đó.
Khoảng cách giữa họ thật ra không lớn, nhưng họ vẫn chọn giữ một lằn ranh, không phải vài giờ bay, vài đoạn đường hay vài bước chân… mà là cả một gia đình lớn, một gia đình nhỏ và một giới hạn đạo lý không thể bước qua.
Vâng.. Cô hiểu...Cô tự nhắc mình: anh thuộc về gia đình anh.
Anh cũng tự nhắc lòng: cô xứng đáng với một người đàn ông trọn vẹn, không phải một bóng hình ấm áp nhưng xa xôi sau màn hình.
Có lẽ họ chỉ nên trao nhau chút ấm áp không đòi hỏi, một thứ tình cảm đẹp nhưng mong manh, chỉ được phép sống trên màn hình và trong trái tim, nhưng không bao giờ bước ra ngoài đời thực.
Một chút thương, một chút nhớ, một chút day dứt… đủ để khiến trái tim mềm lại, nhưng chắc chắn không đủ để họ phá vỡ những điều vốn không thuộc về mình.
Chỉ là những tin nhắn qua lại trên một ứng dụng vô danh, vậy mà mỗi khi màn hình sáng lên, tim cô lại khẽ rung, như nghe thấy một cái chạm thật nhẹ từ phía anh.
Giữa họ không có gì ngoài chữ viết, nhưng những câu chuyện đời thường, những lời hỏi han tinh tế và những cảm xúc khẽ len vào từng dòng tin… lại khiến trái tim (ít nhất của cô) loạn nhịp như thể đã chạm nhau trong đời thực.
Anh nói cô trẻ trung, vui vẻ, sôi nổi và mong manh như một thiên thần. Với cô, anh là người đàn ông chững chạc, điềm tĩnh, đã có gia đình và một cuộc sống gần như an bài. Chính vì thế, cả anh và cô đều hiểu rất rõ: họ không thể bước xa thêm dù chỉ một chút.
Có những đêm, cô nhớ anh, nhắn cho anh rồi vội thu hồi. Có những tin nhắn , cô muốn tâm sự cùng anh, đang gõ dở, đôi tay cô chợt dừng lại… rồi xóa đi. Vì cô và anh đều biết, chỉ cần một khoảnh khắc yếu lòng thôi, họ sẽ vô tình vượt qua điều không được phép.
Cô hỏi anh: Nếu chúng mình gặp nhau thì sẽ như thế nào
Anh bảo: Anh chưa nghĩ đến viễn cảnh đó.
Khoảng cách giữa họ thật ra không lớn, nhưng họ vẫn chọn giữ một lằn ranh, không phải vài giờ bay, vài đoạn đường hay vài bước chân… mà là cả một gia đình lớn, một gia đình nhỏ và một giới hạn đạo lý không thể bước qua.
Vâng.. Cô hiểu...Cô tự nhắc mình: anh thuộc về gia đình anh.
Anh cũng tự nhắc lòng: cô xứng đáng với một người đàn ông trọn vẹn, không phải một bóng hình ấm áp nhưng xa xôi sau màn hình.
Có lẽ họ chỉ nên trao nhau chút ấm áp không đòi hỏi, một thứ tình cảm đẹp nhưng mong manh, chỉ được phép sống trên màn hình và trong trái tim, nhưng không bao giờ bước ra ngoài đời thực.
Một chút thương, một chút nhớ, một chút day dứt… đủ để khiến trái tim mềm lại, nhưng chắc chắn không đủ để họ phá vỡ những điều vốn không thuộc về mình.










