Chương 1: Hạt Giống Của Món Nợ
Ánh đèn đường Sài Gòn buông những vệt vàng ươm xuống kính ô tô, cắt ngang khuôn mặt Linh đang đăm chiêu. Cô nhìn ra ngoài, những dãy nhà cao tầng lướt qua như một cuộn phim mờ ảo. Việt, chồng cô, im lặng lái xe. Không khí trong xe ngột ngạt bởi món nợ một tỷ đồng đang đè nặng lên hai vai họ. Một vụ đầu tư ngoài thất bại, những khoản vay lãi cắt cổ, và giờ đây, bờ vực phá sản đã hiện rõ.
“Anh nghĩ sao về đề nghị của giám đốc Hùng?” Linh khẽ hỏi, giọng nhỏ như muốn né tránh sự thật.
Việt thở dài, tay siết chặt vô lăng. “Ổng giúp mà không đòi hỏi gì. Nhưng… mình không thể cứ thế mà nhận. Ân tình này lớn quá.”
“Vậy mình tính sao? Mình không còn gì để trả.” Giọng Linh chùng xuống, nhưng trong lòng cô lại có một luồng sóng ngầm kỳ lạ đang cựa quậy. Cô và Việt vốn có một đời sống tình dục khá phóng khoáng, thích khám phá và đầy thèm khát. Những cuộc yêu của họ thường nồng nhiệt, ướt đẫm và đầy sáng tạo. Có lẽ vì thế, ý nghĩ Việt đã thì thầm với cô tối qua không khiến cô hoàn toàn sửng sốt, mà còn… kích thích một phần tăm tối nào đó.
“Em biết ý anh nói hôm qua.” Việt nhìn vợ, ánh mắt đan xen giữa day dứt và một sự hưng phấn khó hiểu. “Anh biết là điều tồi tệ. Nhưng nếu… nếu em đồng ý, chỉ vài lần thôi. Để trả món nợ này. Và…” anh ngập ngừng, “và có lẽ, chúng ta cũng sẽ tìm thấy điều gì đó mới.”
Linh quay mặt vào, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn. Cô không nói gì, chỉ gật đầu thật nhẹ. Một sự đồng ý không lời, nhưng cả người cô run lên vì một cảm giác lạ lẫm: sợ hãi, tội lỗi, nhưng xen lẫn một niềm khát khao được thử nghiệm, được trở thành một thứ “vật trả nợ” quyến rũ.
---
Căn phòng khách sang trọng của giám đốc Hùng tỏa ra mùi gỗ mun và hương nước hoa nam tính nồng nàn. Ông ta ngồi đối diện họ, nụ cười thân thiện nhưng ánh mắt sắc như dao liếc nhẹ vào đường cong cơ thể Linh qua bộ váy liền thân màu đen ôm sát. Linh mặc nó theo gợi ý của Việt – một sự chuẩn bị cho một “cuộc đàm phán” đặc biệt.
“Hai vợ chồng đừng quá áp lực.” Giám đốc Hùng rót trà, giọng trầm ấm. “Tôi giúp vì quý mến năng lực của Việt, và… vẻ duyên dáng của cô Linh.” Ánh mắt ông dừng lại trên khuôn mặt thanh tú, đôi môi hồng và làn da trắng nõn của cô.
Cuộc trò chuyện xoay quanh công việc, rồi chuyển sang những câu chuyện phiếm. Giám đốc Hùng kể về những chuyến đi, những cuộc gặp gỡ đối tác đầy thử thách. Mỗi lần ông cười, những nếp nhăn khóe mắt hiện lên, toát vẻ từng trải và quyền lực. Linh ngồi nghe, chân nhẹ nhàng cọ vào nhau. Cô cảm thấy hơi nóng từ cơ thể ông ta tỏa ra, và một mùi hương quyến rũ, xa lạ khiến tim cô đập nhanh hơn. Việt ngồi bên, im lặng, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi vợ và vị giám đốc. Có một sự căng thẳng hưng phấn trong không khí.
“Đôi khi,” giám đốc Hùng nhấp ngụm trà, giọng trở nên sâu hơn, “để có được hợp đồng, cần nhiều hơn là năng lực. Cần sự… thuyết phục từ nhiều phía.” Ông nhìn thẳng vào Linh. “Cô Linh có vẻ là người rất biết cách thuyết phục.”
Linh cúi mặt, má ửng hồng. Cô biết thời điểm đã đến. Cô đứng dậy, dáng đi uyển chuyển trong bộ váy đen khiến đường cong cặp mông căng tròn in rõ qua vải. “Tôi… tôi xin phép dùng nhà vệ sinh.”
Giám đốc Hùng cũng đứng lên. “Để tôi chỉ đường. Phòng khách này có lối đi riêng.”
Họ bước vào một hành lang nhỏ, dẫn đến phòng ngủ riêng tư. Linh đi trước, cảm nhận rõ ánh mắt của ông ta đang thiêu đốt sau lưng. Đến cửa phòng, cô quay lại, nói với Việt đang ngồi ở phòng khách, giọng khẽ nhưng đủ nghe: “Anh ngồi chờ em một chút nhé.”
Việt gật đầu, mặt anh đỏ lên, tay nắm chặt ly nước.
Bên trong phòng ngủ rộng rãi, chỉ có ánh đèn ngủ vàng nhạt. Một tấm rèm voan mỏng màu khói được kéo ngang, chia căn phòng làm đôi. Linh, với một cử chỉ chậm rãi đầy chủ ý, bước đến bên khung cửa sổ lớn, nơi tấm rèm buông thõng. Cô đưa tay lên, những ngón tay thon dài nắm lấy dây kéo. Từng centimet rèm được kéo qua, tạo thành một bức màn mờ ảo ngăn cách không gian. Qua lớp voan, bóng dáng cô in lờ mờ – một đường cong mềm mại, đầy ẩn ý. Hành động ấy không phải để che giấu hoàn toàn, mà là để gợi mở, để kích thích trí tưởng tượng của người đàn ông ngồi ngoài kia. Cô biết Việt đang nhìn. Tâm trí cô hỗn độn: tội lỗi, nhục nhã, nhưng cũng có một sự tự hào lạ kỳ vì sức hấp dẫn của mình, và một ham muốn được chinh phục, được sử dụng.
Sau tấm rèm, bóng hai người hòa vào nhau. Tiếng thì thầm nhỏ dần, nhường chỗ cho những âm thanh khác.
Từ phòng khách, Việt nghe thấy:
· Tiếng rèm sột soạt nhẹ, như có ai đó được đẩy nhẹ vào giường.
· Tiếng thở dài của Linh, không phải đau đớn, mà như một sự buông xuôi, một lời mời gọi.
· Tiếng khóa kéo quần áo được kéo chậm rãi. Rẹt… rẹt… Từng âm thanh như cào vào tim anh.
· Tiếng thì thào trầm khàn của giám đốc Hùng: “Này… em đẹp quá.”
· Rồi là tiếng hôn ướt át, chụt chụt, xen lẫn tiếng rên nhỏ tắc nghẹn trong cổ họng Linh. Nó không lớn, nhưng trong không gian tĩnh lặng, nó vang vọng như tiếng vỡ của một thứ gì đó thiêng liêng.
· Tiếng vải lướt trên da. Có lẽ là chiếc váy đang được tuột xuống.
· Tiếng bước chân chậm trên thảm, rồi tiếng lõm xuống của nệm. Hai cơ thể đã ở trên giường.
· Tiếng Linh rên cao hơn một chút, đứt quãng: “Ư… chậm… chậm thôi…”
· Âm thanh của sự ướt át, của sự xâm nhập. Một tiếng “chụp” nhỏ, ẩm ướt, rồi là nhịp đập đều dần, “bộp… bộp… bộp…” chậm rãi lúc đầu, sau nhanh dần, mạnh dần. Tiếng nệm lò xo kêu cót két theo nhịp.
· Tiếng rên của Linh biến đổi. Từ e dè, nghẹn ngào, thành những âm vực trầm bổng, thật hơn, đắm đuối hơn. Có lúc như tiếng nức nở, có lúc lại thở hổn hển gấp gáp: “Ôi… trời… mạnh… mạnh lên…”
· Tiếng đàn ông gầm gừ, thở hồng hộc. “Cưng… thật chặt… thật nóng…”
· Tiếng va chạm của da thịt, tiếng “vỗ” nhẹ vào mông đều đặn.
· Mùi dù cách xa, nhưng Việt như tưởng tượng ra mùi mồ hôi, mùi nước hoa nam tính hòa lẫn mùi đặc trưng, nồng nàn, ẩm ướt của “nước lồn” – thứ mùi mà anh quen thuộc, giờ đây lại thuộc về một người đàn ông khác, trong một hoàn cảnh nhục nhã mà kích thích.
· Cuối cùng là một tràng rên thét lên dài, thảng thốt của Linh, kèm theo tiếng gầm lên đầy thỏa mãn của giám đốc Hùng. Rồi mọi thứ chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở gấp.
Việt ngồi bất động, tay run run nâng ly nước lên môi. Anh thấy khô cổ. Trong lòng anh là một mớ hỗn độn: ghen tuông, đau đớn, nhưng đồng thời, cơ thể anh lại phản ứng một cách phản trắc. Anh thấy hưng phấn. Sự hưng phấn tội lỗi ấy khiến anh càng thêm dằn vặt.
---
Khoảng nửa tiếng sau, tấm rèm được kéo sang. Linh bước ra trước. Bộ váy đen vẫn trên người, nhưng có vẻ được mặc vội. Đường khóa phía sau hơi chếch, để lộ một mảng da trắng nhỏ trên lưng. Mái tóc dài hơi rối, vài sợi dính mồ hôi trên trán. Đôi môi cô đỏ hơn, hơi sưng. Nhưng đập vào mắt nhất là ánh mắt của cô – nó long lanh một thứ ánh sáng lạ, vừa mệt mỏi, vừa thỏa mãn, vừa có chút xấu hổ nhưng lại toát lên vẻ kiêu hãnh ngầm. Dáng đi của cô không còn vội vàng e ngại nữa, mà uyển chuyển, chậm rãi, như thể cơ thể vừa được tưới tắm, thư giãn.
Giám đốc Hùng theo sau, áo sơ mi đã cài lại nhưng không gọn gàng. Ông ta vỗ nhẹ lên vai Việt, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Cảm ơn vợ chồng em. Chúng ta đã… giải quyết xong món nợ đầu tiên. Và tôi nghĩ, cô Linh có tiềm năng rất lớn.”
Linh đến ngồi cạnh chồng. Cô khẽ chạm tay vào đùi anh. Bàn tay ấy còn nóng. Cô nghiêng người, thì thầm bên tai Việt, hơi thở ấm và phảng phất mùi lạ: “Xong rồi anh. Không đau như em tưởng. Mà…” cô ngập ngừng, giọng nhỏ hơn, đầy gợi ý, “…ông ấy rất… biết cách. Em thấy… lạ lắm.”
Câu nói ấy, với giọng điệu ấy, không phải để an ủi, mà như một lời kể lại đầy kích thích, một sự chia sẻ dục vọng vừa trải qua. Nó khiến Việt giật mình. Anh nhìn vợ, thấy một Linh khác – táo bạo, gợi cảm và đầy bí ẩn. Cơn ghen vẫn còn, nhưng nó bị lấn át bởi sự tò mò và một ham muốn mãnh liệt muốn chiếm hữu lại cô ngay lập tức, để xóa đi dấu vết của người đàn ông kia, nhưng cũng để khám phá Linh trong phiên bản mới này.
Giám đốc Hùng ngồi xuống, vẻ mặt hài lòng. “Việt này, tôi có một đề nghị mới. Sắp tới có một đối tác quan trọng từ Bắc vào. Ông ta thích… những cuộc nói chuyện thân mật như hôm nay. Nếu cô Linh có thể giúp tôi ‘chiêu đãi’ ông ta, hợp đồng này sẽ về tay chúng ta. Lợi nhuận, chúng ta chia đều.”
Linh và Việt nhìn nhau. Trong mắt cả hai không còn là sự hoảng sợ ban đầu. Đó là một ánh lửa lạ: của sự mạo hiểm, của dục vọng được hợp pháp hóa dưới lớp vỏ làm ăn, và của một mối quan hệ vợ chồng sắp bước vào một hành trình tăm tối, nguy hiểm, nhưng khó cưỡng lại.
Món nợ tiền bạc có lẽ đã được xóa. Nhưng một món nợ ân tình khác, đẫm chất dục và quyền lực, mới chỉ bắt đầu. Và hạt giống của sự thỏa hiệp, của ham muốn được trao đổi, vừa được gieo xuống....
Ánh đèn đường Sài Gòn buông những vệt vàng ươm xuống kính ô tô, cắt ngang khuôn mặt Linh đang đăm chiêu. Cô nhìn ra ngoài, những dãy nhà cao tầng lướt qua như một cuộn phim mờ ảo. Việt, chồng cô, im lặng lái xe. Không khí trong xe ngột ngạt bởi món nợ một tỷ đồng đang đè nặng lên hai vai họ. Một vụ đầu tư ngoài thất bại, những khoản vay lãi cắt cổ, và giờ đây, bờ vực phá sản đã hiện rõ.
“Anh nghĩ sao về đề nghị của giám đốc Hùng?” Linh khẽ hỏi, giọng nhỏ như muốn né tránh sự thật.
Việt thở dài, tay siết chặt vô lăng. “Ổng giúp mà không đòi hỏi gì. Nhưng… mình không thể cứ thế mà nhận. Ân tình này lớn quá.”
“Vậy mình tính sao? Mình không còn gì để trả.” Giọng Linh chùng xuống, nhưng trong lòng cô lại có một luồng sóng ngầm kỳ lạ đang cựa quậy. Cô và Việt vốn có một đời sống tình dục khá phóng khoáng, thích khám phá và đầy thèm khát. Những cuộc yêu của họ thường nồng nhiệt, ướt đẫm và đầy sáng tạo. Có lẽ vì thế, ý nghĩ Việt đã thì thầm với cô tối qua không khiến cô hoàn toàn sửng sốt, mà còn… kích thích một phần tăm tối nào đó.
“Em biết ý anh nói hôm qua.” Việt nhìn vợ, ánh mắt đan xen giữa day dứt và một sự hưng phấn khó hiểu. “Anh biết là điều tồi tệ. Nhưng nếu… nếu em đồng ý, chỉ vài lần thôi. Để trả món nợ này. Và…” anh ngập ngừng, “và có lẽ, chúng ta cũng sẽ tìm thấy điều gì đó mới.”
Linh quay mặt vào, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn. Cô không nói gì, chỉ gật đầu thật nhẹ. Một sự đồng ý không lời, nhưng cả người cô run lên vì một cảm giác lạ lẫm: sợ hãi, tội lỗi, nhưng xen lẫn một niềm khát khao được thử nghiệm, được trở thành một thứ “vật trả nợ” quyến rũ.
---
Căn phòng khách sang trọng của giám đốc Hùng tỏa ra mùi gỗ mun và hương nước hoa nam tính nồng nàn. Ông ta ngồi đối diện họ, nụ cười thân thiện nhưng ánh mắt sắc như dao liếc nhẹ vào đường cong cơ thể Linh qua bộ váy liền thân màu đen ôm sát. Linh mặc nó theo gợi ý của Việt – một sự chuẩn bị cho một “cuộc đàm phán” đặc biệt.
“Hai vợ chồng đừng quá áp lực.” Giám đốc Hùng rót trà, giọng trầm ấm. “Tôi giúp vì quý mến năng lực của Việt, và… vẻ duyên dáng của cô Linh.” Ánh mắt ông dừng lại trên khuôn mặt thanh tú, đôi môi hồng và làn da trắng nõn của cô.
Cuộc trò chuyện xoay quanh công việc, rồi chuyển sang những câu chuyện phiếm. Giám đốc Hùng kể về những chuyến đi, những cuộc gặp gỡ đối tác đầy thử thách. Mỗi lần ông cười, những nếp nhăn khóe mắt hiện lên, toát vẻ từng trải và quyền lực. Linh ngồi nghe, chân nhẹ nhàng cọ vào nhau. Cô cảm thấy hơi nóng từ cơ thể ông ta tỏa ra, và một mùi hương quyến rũ, xa lạ khiến tim cô đập nhanh hơn. Việt ngồi bên, im lặng, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi vợ và vị giám đốc. Có một sự căng thẳng hưng phấn trong không khí.
“Đôi khi,” giám đốc Hùng nhấp ngụm trà, giọng trở nên sâu hơn, “để có được hợp đồng, cần nhiều hơn là năng lực. Cần sự… thuyết phục từ nhiều phía.” Ông nhìn thẳng vào Linh. “Cô Linh có vẻ là người rất biết cách thuyết phục.”
Linh cúi mặt, má ửng hồng. Cô biết thời điểm đã đến. Cô đứng dậy, dáng đi uyển chuyển trong bộ váy đen khiến đường cong cặp mông căng tròn in rõ qua vải. “Tôi… tôi xin phép dùng nhà vệ sinh.”
Giám đốc Hùng cũng đứng lên. “Để tôi chỉ đường. Phòng khách này có lối đi riêng.”
Họ bước vào một hành lang nhỏ, dẫn đến phòng ngủ riêng tư. Linh đi trước, cảm nhận rõ ánh mắt của ông ta đang thiêu đốt sau lưng. Đến cửa phòng, cô quay lại, nói với Việt đang ngồi ở phòng khách, giọng khẽ nhưng đủ nghe: “Anh ngồi chờ em một chút nhé.”
Việt gật đầu, mặt anh đỏ lên, tay nắm chặt ly nước.
Bên trong phòng ngủ rộng rãi, chỉ có ánh đèn ngủ vàng nhạt. Một tấm rèm voan mỏng màu khói được kéo ngang, chia căn phòng làm đôi. Linh, với một cử chỉ chậm rãi đầy chủ ý, bước đến bên khung cửa sổ lớn, nơi tấm rèm buông thõng. Cô đưa tay lên, những ngón tay thon dài nắm lấy dây kéo. Từng centimet rèm được kéo qua, tạo thành một bức màn mờ ảo ngăn cách không gian. Qua lớp voan, bóng dáng cô in lờ mờ – một đường cong mềm mại, đầy ẩn ý. Hành động ấy không phải để che giấu hoàn toàn, mà là để gợi mở, để kích thích trí tưởng tượng của người đàn ông ngồi ngoài kia. Cô biết Việt đang nhìn. Tâm trí cô hỗn độn: tội lỗi, nhục nhã, nhưng cũng có một sự tự hào lạ kỳ vì sức hấp dẫn của mình, và một ham muốn được chinh phục, được sử dụng.
Sau tấm rèm, bóng hai người hòa vào nhau. Tiếng thì thầm nhỏ dần, nhường chỗ cho những âm thanh khác.
Từ phòng khách, Việt nghe thấy:
· Tiếng rèm sột soạt nhẹ, như có ai đó được đẩy nhẹ vào giường.
· Tiếng thở dài của Linh, không phải đau đớn, mà như một sự buông xuôi, một lời mời gọi.
· Tiếng khóa kéo quần áo được kéo chậm rãi. Rẹt… rẹt… Từng âm thanh như cào vào tim anh.
· Tiếng thì thào trầm khàn của giám đốc Hùng: “Này… em đẹp quá.”
· Rồi là tiếng hôn ướt át, chụt chụt, xen lẫn tiếng rên nhỏ tắc nghẹn trong cổ họng Linh. Nó không lớn, nhưng trong không gian tĩnh lặng, nó vang vọng như tiếng vỡ của một thứ gì đó thiêng liêng.
· Tiếng vải lướt trên da. Có lẽ là chiếc váy đang được tuột xuống.
· Tiếng bước chân chậm trên thảm, rồi tiếng lõm xuống của nệm. Hai cơ thể đã ở trên giường.
· Tiếng Linh rên cao hơn một chút, đứt quãng: “Ư… chậm… chậm thôi…”
· Âm thanh của sự ướt át, của sự xâm nhập. Một tiếng “chụp” nhỏ, ẩm ướt, rồi là nhịp đập đều dần, “bộp… bộp… bộp…” chậm rãi lúc đầu, sau nhanh dần, mạnh dần. Tiếng nệm lò xo kêu cót két theo nhịp.
· Tiếng rên của Linh biến đổi. Từ e dè, nghẹn ngào, thành những âm vực trầm bổng, thật hơn, đắm đuối hơn. Có lúc như tiếng nức nở, có lúc lại thở hổn hển gấp gáp: “Ôi… trời… mạnh… mạnh lên…”
· Tiếng đàn ông gầm gừ, thở hồng hộc. “Cưng… thật chặt… thật nóng…”
· Tiếng va chạm của da thịt, tiếng “vỗ” nhẹ vào mông đều đặn.
· Mùi dù cách xa, nhưng Việt như tưởng tượng ra mùi mồ hôi, mùi nước hoa nam tính hòa lẫn mùi đặc trưng, nồng nàn, ẩm ướt của “nước lồn” – thứ mùi mà anh quen thuộc, giờ đây lại thuộc về một người đàn ông khác, trong một hoàn cảnh nhục nhã mà kích thích.
· Cuối cùng là một tràng rên thét lên dài, thảng thốt của Linh, kèm theo tiếng gầm lên đầy thỏa mãn của giám đốc Hùng. Rồi mọi thứ chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở gấp.
Việt ngồi bất động, tay run run nâng ly nước lên môi. Anh thấy khô cổ. Trong lòng anh là một mớ hỗn độn: ghen tuông, đau đớn, nhưng đồng thời, cơ thể anh lại phản ứng một cách phản trắc. Anh thấy hưng phấn. Sự hưng phấn tội lỗi ấy khiến anh càng thêm dằn vặt.
---
Khoảng nửa tiếng sau, tấm rèm được kéo sang. Linh bước ra trước. Bộ váy đen vẫn trên người, nhưng có vẻ được mặc vội. Đường khóa phía sau hơi chếch, để lộ một mảng da trắng nhỏ trên lưng. Mái tóc dài hơi rối, vài sợi dính mồ hôi trên trán. Đôi môi cô đỏ hơn, hơi sưng. Nhưng đập vào mắt nhất là ánh mắt của cô – nó long lanh một thứ ánh sáng lạ, vừa mệt mỏi, vừa thỏa mãn, vừa có chút xấu hổ nhưng lại toát lên vẻ kiêu hãnh ngầm. Dáng đi của cô không còn vội vàng e ngại nữa, mà uyển chuyển, chậm rãi, như thể cơ thể vừa được tưới tắm, thư giãn.
Giám đốc Hùng theo sau, áo sơ mi đã cài lại nhưng không gọn gàng. Ông ta vỗ nhẹ lên vai Việt, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Cảm ơn vợ chồng em. Chúng ta đã… giải quyết xong món nợ đầu tiên. Và tôi nghĩ, cô Linh có tiềm năng rất lớn.”
Linh đến ngồi cạnh chồng. Cô khẽ chạm tay vào đùi anh. Bàn tay ấy còn nóng. Cô nghiêng người, thì thầm bên tai Việt, hơi thở ấm và phảng phất mùi lạ: “Xong rồi anh. Không đau như em tưởng. Mà…” cô ngập ngừng, giọng nhỏ hơn, đầy gợi ý, “…ông ấy rất… biết cách. Em thấy… lạ lắm.”
Câu nói ấy, với giọng điệu ấy, không phải để an ủi, mà như một lời kể lại đầy kích thích, một sự chia sẻ dục vọng vừa trải qua. Nó khiến Việt giật mình. Anh nhìn vợ, thấy một Linh khác – táo bạo, gợi cảm và đầy bí ẩn. Cơn ghen vẫn còn, nhưng nó bị lấn át bởi sự tò mò và một ham muốn mãnh liệt muốn chiếm hữu lại cô ngay lập tức, để xóa đi dấu vết của người đàn ông kia, nhưng cũng để khám phá Linh trong phiên bản mới này.
Giám đốc Hùng ngồi xuống, vẻ mặt hài lòng. “Việt này, tôi có một đề nghị mới. Sắp tới có một đối tác quan trọng từ Bắc vào. Ông ta thích… những cuộc nói chuyện thân mật như hôm nay. Nếu cô Linh có thể giúp tôi ‘chiêu đãi’ ông ta, hợp đồng này sẽ về tay chúng ta. Lợi nhuận, chúng ta chia đều.”
Linh và Việt nhìn nhau. Trong mắt cả hai không còn là sự hoảng sợ ban đầu. Đó là một ánh lửa lạ: của sự mạo hiểm, của dục vọng được hợp pháp hóa dưới lớp vỏ làm ăn, và của một mối quan hệ vợ chồng sắp bước vào một hành trình tăm tối, nguy hiểm, nhưng khó cưỡng lại.
Món nợ tiền bạc có lẽ đã được xóa. Nhưng một món nợ ân tình khác, đẫm chất dục và quyền lực, mới chỉ bắt đầu. Và hạt giống của sự thỏa hiệp, của ham muốn được trao đổi, vừa được gieo xuống....












