Mình vẫn dịu dàng, vẫn biết chăm, biết yêu. Nhưng mình không còn dễ dãi. Mình không cho phép lời nói thiếu tôn trọng, sự im lặng trừng phạt, hay kiểu yêu nửa vời rồi bắt mình tự hiểu. Mình nói rõ nhu cầu, nói rõ ranh giới, nói rõ điều mình không chấp nhận. Quyền lực không nằm ở việc mình khiến ai sợ mà ở việc mình khiến đối phương hiểu: muốn ở cạnh mình thì phải tử tế.
Vì mình hiểu: càng có ranh giới, càng có người không thích do họ hết lợi. Mình không cố làm vừa lòng để được yêu. Mình chọn đúng người để tử tế. Tính nữ quyền lực là dám "nghe" cảm xúc của mình: cái gì làm mình khó chịu là tín hiệu, không phải thứ phải nuốt xuống. Mình vẫn dịu dàng, nhưng mình không còn dễ dãi. Và chính sự không dễ dãi đó mới là thứ khiến mình “đắt".
Điều cuối cùng mình muốn nói: Bố tổ sư mấy khứa hay chơi trò Im lặng rồi cứ nghĩ mình vẫn ở đó. Fuck, bố biến mất luôn cho biết

.
Vì mình hiểu: càng có ranh giới, càng có người không thích do họ hết lợi. Mình không cố làm vừa lòng để được yêu. Mình chọn đúng người để tử tế. Tính nữ quyền lực là dám "nghe" cảm xúc của mình: cái gì làm mình khó chịu là tín hiệu, không phải thứ phải nuốt xuống. Mình vẫn dịu dàng, nhưng mình không còn dễ dãi. Và chính sự không dễ dãi đó mới là thứ khiến mình “đắt".
Điều cuối cùng mình muốn nói: Bố tổ sư mấy khứa hay chơi trò Im lặng rồi cứ nghĩ mình vẫn ở đó. Fuck, bố biến mất luôn cho biết












