Nỗi Niềm Giữa Chân Thật và Dối Gian
Ôi, nhân gian này, mấy ai chưa từng một lần nhuốm mực đen của lời nói dối để vẽ nên bức tranh đời mình thêm rực rỡ? Ta tự hỏi, trong cuộn chỉ thời gian vô tận, liệu có kẻ gian dối nào đã về đích bằng một kết thúc viên mãn, đẹp như mơ?
Bạn, và cả tôi, có lẽ đều là những lữ khách lạc lối trên con đường mòn ấy.
Ảo Ảnh và Tơ Lòng
Lời nói dối - chúng như sương mai lóng lánh dưới nắng, đẹp đẽ và huyền hoặc, nhưng cũng tan biến chớp nhoáng khi chạm vào hơi ấm sự thật.
- Chúng gõ cửa trái tim ta bằng những âm thanh du dương, khiến cảm xúc ta chao đảo như con thuyền nhỏ giữa trùng khơi bão tố.
- Trớ trêu thay, ta lại chọn tin vào ảo ảnh đó, mặc cho lý trí đã lật tẩy nó chỉ là cát bụi phù du.
- Để rồi, khi màn kịch hạ xuống, ta vẫn ôm ấp những ký ức không tồn tại, buồn bã vì giấc mộng đã vỡ tan, vì "cái không phải là sự thật" ấy đã mãi mãi rời xa.
Lời Thú Tội Giữa Đêm Sương
Và ta, cũng như bao người, lại tự tay dệt nên những tấm màn che bằng lời nói dối. Ta vươn tay níu giữ những điều ta khao khát, những thứ mà ta biết rõ là vô phương lưu giữ ở lại.
Nó giống như việc ta cố chấp bắt lấy ánh trăng dưới đáy hồ: ta thấy nó thật gần, thật đẹp, nhưng bàn tay ta chỉ vớt lên được hơi nước lạnh lẽo và bóng đêm.
Bạn thấy không? Chúng ta đứng giữa hai bờ hư thực: một bên là nỗi đau xót vì bị người khác lừa dối; một bên là sự trống rỗng khi tự mình lừa dối bản thân và người khác để có được một thoáng an ủi, một thoáng sở hữu.
Bạn ơi, còn bạn, bạn nghĩ sao về nghịch lý này?
Liệu ta nên tiếp tục đắm chìm trong men say của lời dối gian ngọt ngào hay dũng cảm đối diện với vị đắng của sự thật để tìm thấy một sự an yên thực sự?










