Chương 1: Mưa Sài Gòn Và Di Sản Bí Ẩn
Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn, nước chảy róc rách từ máng xối xuống mặt đường nhựa bóng loáng dưới ánh đèn đường vàng vọt. Minh đạp xe chậm rãi qua con phố Nguyễn Huệ đông đúc, bánh xe lăn qua vũng nước bắn tung tóe, bùn đất văng lên ống quần jean ẩm ướt. Mùi đất ẩm mốc lẫn với hương cà phê rang từ quán ven đường xộc thẳng vào mũi, khiến anh hắt xì nhẹ. Áo sơ mi dính sát da thịt, lạnh buốt thấm qua từng lỗ chân lông, tay anh siết chặt ghi-đông xe đạp để giữ thăng bằng. Anh nghĩ về bữa tối ở nhà cậu ruột – mùi canh chua cá lóc cay nồng mà dì Lan hay nấu, khói bốc lên từ nồi đất trên bếp gas cũ kỹ. Mồ côi cha mẹ từ năm 10 tuổi sau vụ tai nạn xe bí ẩn trên đường cao tốc, Minh sống nhờ gia đình cậu, nơi dì Lan – người phụ nữ 38 tuổi với làn da trắng mịn, mái tóc búi gọn lộ gáy thon, và nụ cười lộ lúm đồng tiền – luôn tất bật lau chùi nhà cửa, tay cầm khăn lau lướt qua bàn gỗ bóng loáng.
Bất chợt, tiếng phanh xe ken két vang lên phía trước, chói tai át cả tiếng mưa. Một ông lão mặc áo mưa nhựa cũ kỹ, mũ nón lá sụp xuống che nửa mặt, ngã nhào giữa đường, chân giãy giụa trong vũng nước đọng. Chiếc xe máy lao vút qua không dừng lại, tiếng động cơ gầm rú xa dần. Minh phanh gấp, bánh xe trượt dài trên mặt đường trơn, anh ngã sõng soài, đầu gối đập mạnh vào bê tông, da rách toạc, máu rỉ ra ấm nóng hòa lẫn nước mưa lạnh giá. “Ông ơi, ông có sao không? Để cháu đỡ ông dậy!” Minh hét lên, giọng lạc đi trong tiếng sấm rền trời, tay anh luồn dưới nách ông lão, kéo ông ngồi dậy. Ông lão nằm đó, mặt tái mét dưới ánh đèn đường lập lòe, tay run rẩy nắm chặt cổ áo Minh, móng tay bẩn thỉu cào nhẹ vào da anh. Mùi máu tanh xộc lên từ vết thương trên ngực ông, đôi mắt mờ đục nhưng lóe sáng kỳ lạ như đèn pin hỏng. “Cậu… cứu ta… hệ thống… truyền thừa… bảo vệ lịch sử dân tộc,” ông thì thầm đứt quãng, giọng yếu ớt như gió thoảng qua khe cửa, môi mấp máy không thành tiếng. Từ chiếc vòng cổ bạc xỉn màu treo lủng lẳng trên cổ ông, một luồng sáng xanh lóe lên chói mắt, bay vụt thẳng vào ngực Minh như mũi tên vô hình. Đau nhói lan tỏa khắp cơ thể, như hàng ngàn kim châm đâm vào da thịt, cơ bắp co giật dữ dội, tầm nhìn mờ đi dưới màn mưa dày đặc. Minh ngã khuỵu xuống vũng nước, tai ù đi đặc, chỉ còn tiếng mưa rơi không ngớt lộp độp trên đầu.
Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng khét lẹt xộc vào mũi, tiếng máy móc bip bip đều đặn từ phòng bên cạnh. Minh mở mắt, cơ thể lạ lẫm – da thịt săn chắc hơn, cơ bụng phồng lên dưới lớp áo bệnh viện mỏng manh, tay chân rắn rỏi như sau hàng tháng tập gym. Bác sĩ đẩy cửa vào, tay cầm bảng kẹp giấy, lật giở: “Cậu chỉ bị xây xát nhẹ thôi, nhưng… cơ thể cậu khỏe mạnh bất thường. Không sốt, không chấn thương nội tạng, thậm chí cơ bắp phát triển như vận động viên. Cậu dùng gì à?” Minh lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không, cháu… cháu không biết.” Anh ngồi bật dậy, tay sờ ngực, cảm giác năng lượng ấm áp lan tỏa từ tim ra khắp người. Bác sĩ nhún vai: “Thôi, về nhà nghỉ ngơi đi. Ký giấy xuất viện đây.”
Về đến nhà ở quận Bình Thạnh, mùi cơm chiên tỏi phi thơm lừng từ bếp bay ra tận cửa. Dì Lan đứng chờ ở hiên, mắt đỏ hoe dưới ánh đèn neon xanh đỏ từ quán bar đối diện, tay cầm ô che mưa dù trời đã tạnh. “Minh con ơi, con làm dì sợ chết đi được! Sao không gọi dì đến bệnh viện hả?” Bà lao tới, ôm chầm lấy anh, cơ thể mềm mại áp sát, mùi nước hoa hoa nhài thoang thoảng lẫn với mùi xà phòng từ quần áo mới giặt. Minh ôm lại, tay lướt qua lưng bà, cảm nhận đường cong quen thuộc. “Con xin lỗi dì, con không sao mà. Chỉ ngã xe thôi.” Linh và Mai chạy ra từ phòng khách, tiếng dép lẹp xẹp trên sàn gạch hoa, hai cô bé sinh đôi 18 tuổi với mái tóc dài óng ả buộc đuôi gà, thân hình mảnh mai nhưng đầy đặn dưới lớp áo thun bó sát. “Anh Minh, anh hù em sợ quá trời! Nhìn anh… sao cơ bắp thế này? Tập gym lén hả?” Linh cười khúc khích, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên cánh tay anh, da gà nổi lên theo đường chạm, mắt cô lấp lánh tinh nghịch. Mai đỏ mặt, đứng nép sau chị, thì thầm: “Anh… đừng để ý chị Linh, nhưng anh đẹp trai hơn trước nhiều. Em lo cho anh lắm.” Minh cười gượng, đẩy nhẹ Linh ra: “Thôi mấy đứa, anh mệt rồi. Để anh nghỉ tí.”
Ban đêm, trong phòng riêng chật hẹp, mùi sách cũ từ kệ gỗ bay thoang thoảng, Minh nằm trên giường, tay sờ ngực. Giọng máy móc vang vọng trong đầu, rõ ràng như radio: “Hệ thống Thời Gian Thủ Hộ kích hoạt. Chủ nhân: Nguyễn Minh. Nhiệm vụ: Bảo vệ dòng thời gian Việt Nam khỏi kẻ phá hoại, từ thời Hồng Bàng huyền thoại đến hiện đại. Bắt đầu đào tạo võ thuật cơ bản.” Hình ảnh ảo hiện ra trước mắt anh – các chiêu thức Vovinam thời hiện đại kết hợp nội công triều Trần, tay chân anh tự động cử động theo. Anh vung quyền vào không khí, gió rít nhẹ qua kẽ ngón tay, đấm thử vào tường gạch, tiếng nứt nhẹ vang lên, bụi vữa rơi lả tả mà tay không đau. “Cái quái gì đây?” Minh lẩm bẩm, mồ hôi rịn ra trán, tim đập thình thịch.
Sáng hôm sau, tiếng gà gáy từ nhà hàng xóm vọng sang, mùi bánh mì nướng từ bếp dì Lan. Bà gõ cửa phòng: “Con dậy chưa? Ăn sáng đi, hôm nay con nghỉ học hả? Dì làm bánh mì kẹp thịt nướng đây.” Bà bước vào, tay cầm khay gỗ, mùi thịt nướng thơm lừng xộc lên. Ánh mắt bà lướt qua cơ thể anh dưới lớp chăn mỏng, dừng lại ở những đường cơ mới nổi, má bà ửng hồng nhẹ. “Con… thay đổi rồi nhỉ. Nhìn con trai dì giờ manly quá, như diễn viên điện ảnh ấy.” Minh ngồi dậy, cười: “Dì đừng trêu con. Con chỉ… ngủ dậy thấy thế này thôi.” Nhưng trong đầu, hệ thống thì thầm không ngừng: “Nhiệm vụ cấp 1 sẵn sàng: Du hành về năm 1010, thời Lý Thái Tổ. Ngăn kẻ phá hoại xóa sổ việc dời đô về Thăng Long – nền tảng độc lập Đại Việt sau nghìn năm Bắc thuộc.” Anh nuốt nước bọt, tay siết chặt mép giường, tim đập nhanh như trống trận.
Buổi chiều, trời Sài Gòn nắng chang chang, tiếng xe máy ồn ào ngoài ngõ. Minh lẻn vào phòng tắm, mùi xà phòng ẩm mốc từ tường gạch, anh nhìn vào gương cũ kỹ treo tường. “Kích hoạt cổng thời gian,” anh thì thầm theo hướng dẫn hệ thống. Vòng sáng xanh lóe lên trong gương, gió xoáy mạnh hút anh vào, mùi bùn đất sông Hồng xộc lên ngạt thở. Anh xuất hiện bên bờ sông năm 1010, nước sông cuồn cuộn vỗ vào bờ đá, tiếng trống trận vang vọng từ kinh đô sơ khai xa xa. Mùi khói bếp từ làng quê um tùm tre trúc bay thoang thoảng, anh cải trang thành nông dân bằng lớp áo vải thô hệ thống cung cấp, len lỏi qua đám đông dân chúng đang khiêng đá xây cung điện.
Kẻ phá hoại – một bóng đen mặc áo choàng đen, tay cầm thiết bị lạ lấp lánh – đang lén lút gần hoàng cung, mùi kim loại cháy khét từ thiết bị bay ra. Minh theo dõi từ bụi rậm, lá tre cọ xát vào da anh, tim đập thình thịch. Bất chợt, bóng đen tấn công một cung nữ đang hái hoa bên sông – Lan Anh, cô gái 20 tuổi với làn da mịn màng như lụa, đôi mắt long lanh dưới lớp áo tứ thân màu xanh nhạt, mái tóc đen dài buông xõa. Cô hét lên, tiếng vang vọng qua sông: “Cứu… cứu thiếp với!” Minh lao tới, tay vung quyền Bình Định học từ hệ thống, đấm bay tên phá hoại, xương hắn kêu răng rắc, cơ thể văng ra xa lăn lóc trên bùn đất. Lan Anh run rẩy, tay nắm chặt áo anh, hơi thở nóng hổi phả vào mặt: “Công tử… là ai? Sao cứu thiếp? Thiếp… thiếp sợ lắm.” Họ trốn chạy vào rừng tre gần đó, gió thổi vi vu qua lá xanh, mùi hoa sữa thoang thoảng lẫn với mùi mồ hôi từ cơ thể cô.
Minh kéo cô sát vào bụi rậm, tay che miệng cô để tránh tiếng động, da thịt chạm nhau ấm áp. “Suỵt, im đi, kẻ thù còn đó,” anh thì thầm, mắt quét quanh rừng. Lan Anh gật đầu, mắt long lanh nước, tay siết chặt vạt áo anh. Họ ngồi đó hàng giờ, tiếng chim hót líu lo trên cành, nắng chiều lọc qua lá tre chiếu lốm đốm trên mặt đất. Khi bóng tối buông xuống, mùi đất ẩm lên cao, Minh thì thầm: “Ta từ nơi xa đến, để bảo vệ… lịch sử này. Em tên gì?” Cô ngẩng đầu, giọng mềm mại: “Thiếp là Lan Anh, cung nữ hầu hạ hoàng thượng. Công tử… sao biết có kẻ xấu?” Minh cười nhẹ, tay vô thức lướt qua má cô, da mịn màng như nhung. “Ta có cách của ta. Giờ ta đưa em về cung an toàn.”
Họ men theo bờ sông về, nước vỗ nhẹ vào chân, mùi cá tanh từ sông bay lên. Nhưng khi đến gần cung điện, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ xa, đèn đuốc lập lòe trong đêm. “Kẻ phá hoại quay lại!” Minh thì thầm, kéo Lan Anh nấp sau bụi cây. Bóng đen xuất hiện với đồng bọn, tay cầm đuốc cháy rừng rực, mùi khói nồng nặc. “Phải ngăn chúng,” Minh lẩm bẩm, cơ thể căng cứng, sẵn sàng lao ra. Nhưng rồi, một mũi tên vô hình bay vụt từ bóng tối, cắm phập vào vai anh, đau nhói lan tỏa. “Công tử!” Lan Anh hét lên, tay ép vết thương. Ai bắn? Kẻ thù ẩn nấp đâu đây?
Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn, nước chảy róc rách từ máng xối xuống mặt đường nhựa bóng loáng dưới ánh đèn đường vàng vọt. Minh đạp xe chậm rãi qua con phố Nguyễn Huệ đông đúc, bánh xe lăn qua vũng nước bắn tung tóe, bùn đất văng lên ống quần jean ẩm ướt. Mùi đất ẩm mốc lẫn với hương cà phê rang từ quán ven đường xộc thẳng vào mũi, khiến anh hắt xì nhẹ. Áo sơ mi dính sát da thịt, lạnh buốt thấm qua từng lỗ chân lông, tay anh siết chặt ghi-đông xe đạp để giữ thăng bằng. Anh nghĩ về bữa tối ở nhà cậu ruột – mùi canh chua cá lóc cay nồng mà dì Lan hay nấu, khói bốc lên từ nồi đất trên bếp gas cũ kỹ. Mồ côi cha mẹ từ năm 10 tuổi sau vụ tai nạn xe bí ẩn trên đường cao tốc, Minh sống nhờ gia đình cậu, nơi dì Lan – người phụ nữ 38 tuổi với làn da trắng mịn, mái tóc búi gọn lộ gáy thon, và nụ cười lộ lúm đồng tiền – luôn tất bật lau chùi nhà cửa, tay cầm khăn lau lướt qua bàn gỗ bóng loáng.
Bất chợt, tiếng phanh xe ken két vang lên phía trước, chói tai át cả tiếng mưa. Một ông lão mặc áo mưa nhựa cũ kỹ, mũ nón lá sụp xuống che nửa mặt, ngã nhào giữa đường, chân giãy giụa trong vũng nước đọng. Chiếc xe máy lao vút qua không dừng lại, tiếng động cơ gầm rú xa dần. Minh phanh gấp, bánh xe trượt dài trên mặt đường trơn, anh ngã sõng soài, đầu gối đập mạnh vào bê tông, da rách toạc, máu rỉ ra ấm nóng hòa lẫn nước mưa lạnh giá. “Ông ơi, ông có sao không? Để cháu đỡ ông dậy!” Minh hét lên, giọng lạc đi trong tiếng sấm rền trời, tay anh luồn dưới nách ông lão, kéo ông ngồi dậy. Ông lão nằm đó, mặt tái mét dưới ánh đèn đường lập lòe, tay run rẩy nắm chặt cổ áo Minh, móng tay bẩn thỉu cào nhẹ vào da anh. Mùi máu tanh xộc lên từ vết thương trên ngực ông, đôi mắt mờ đục nhưng lóe sáng kỳ lạ như đèn pin hỏng. “Cậu… cứu ta… hệ thống… truyền thừa… bảo vệ lịch sử dân tộc,” ông thì thầm đứt quãng, giọng yếu ớt như gió thoảng qua khe cửa, môi mấp máy không thành tiếng. Từ chiếc vòng cổ bạc xỉn màu treo lủng lẳng trên cổ ông, một luồng sáng xanh lóe lên chói mắt, bay vụt thẳng vào ngực Minh như mũi tên vô hình. Đau nhói lan tỏa khắp cơ thể, như hàng ngàn kim châm đâm vào da thịt, cơ bắp co giật dữ dội, tầm nhìn mờ đi dưới màn mưa dày đặc. Minh ngã khuỵu xuống vũng nước, tai ù đi đặc, chỉ còn tiếng mưa rơi không ngớt lộp độp trên đầu.
Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng khét lẹt xộc vào mũi, tiếng máy móc bip bip đều đặn từ phòng bên cạnh. Minh mở mắt, cơ thể lạ lẫm – da thịt săn chắc hơn, cơ bụng phồng lên dưới lớp áo bệnh viện mỏng manh, tay chân rắn rỏi như sau hàng tháng tập gym. Bác sĩ đẩy cửa vào, tay cầm bảng kẹp giấy, lật giở: “Cậu chỉ bị xây xát nhẹ thôi, nhưng… cơ thể cậu khỏe mạnh bất thường. Không sốt, không chấn thương nội tạng, thậm chí cơ bắp phát triển như vận động viên. Cậu dùng gì à?” Minh lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không, cháu… cháu không biết.” Anh ngồi bật dậy, tay sờ ngực, cảm giác năng lượng ấm áp lan tỏa từ tim ra khắp người. Bác sĩ nhún vai: “Thôi, về nhà nghỉ ngơi đi. Ký giấy xuất viện đây.”
Về đến nhà ở quận Bình Thạnh, mùi cơm chiên tỏi phi thơm lừng từ bếp bay ra tận cửa. Dì Lan đứng chờ ở hiên, mắt đỏ hoe dưới ánh đèn neon xanh đỏ từ quán bar đối diện, tay cầm ô che mưa dù trời đã tạnh. “Minh con ơi, con làm dì sợ chết đi được! Sao không gọi dì đến bệnh viện hả?” Bà lao tới, ôm chầm lấy anh, cơ thể mềm mại áp sát, mùi nước hoa hoa nhài thoang thoảng lẫn với mùi xà phòng từ quần áo mới giặt. Minh ôm lại, tay lướt qua lưng bà, cảm nhận đường cong quen thuộc. “Con xin lỗi dì, con không sao mà. Chỉ ngã xe thôi.” Linh và Mai chạy ra từ phòng khách, tiếng dép lẹp xẹp trên sàn gạch hoa, hai cô bé sinh đôi 18 tuổi với mái tóc dài óng ả buộc đuôi gà, thân hình mảnh mai nhưng đầy đặn dưới lớp áo thun bó sát. “Anh Minh, anh hù em sợ quá trời! Nhìn anh… sao cơ bắp thế này? Tập gym lén hả?” Linh cười khúc khích, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên cánh tay anh, da gà nổi lên theo đường chạm, mắt cô lấp lánh tinh nghịch. Mai đỏ mặt, đứng nép sau chị, thì thầm: “Anh… đừng để ý chị Linh, nhưng anh đẹp trai hơn trước nhiều. Em lo cho anh lắm.” Minh cười gượng, đẩy nhẹ Linh ra: “Thôi mấy đứa, anh mệt rồi. Để anh nghỉ tí.”
Ban đêm, trong phòng riêng chật hẹp, mùi sách cũ từ kệ gỗ bay thoang thoảng, Minh nằm trên giường, tay sờ ngực. Giọng máy móc vang vọng trong đầu, rõ ràng như radio: “Hệ thống Thời Gian Thủ Hộ kích hoạt. Chủ nhân: Nguyễn Minh. Nhiệm vụ: Bảo vệ dòng thời gian Việt Nam khỏi kẻ phá hoại, từ thời Hồng Bàng huyền thoại đến hiện đại. Bắt đầu đào tạo võ thuật cơ bản.” Hình ảnh ảo hiện ra trước mắt anh – các chiêu thức Vovinam thời hiện đại kết hợp nội công triều Trần, tay chân anh tự động cử động theo. Anh vung quyền vào không khí, gió rít nhẹ qua kẽ ngón tay, đấm thử vào tường gạch, tiếng nứt nhẹ vang lên, bụi vữa rơi lả tả mà tay không đau. “Cái quái gì đây?” Minh lẩm bẩm, mồ hôi rịn ra trán, tim đập thình thịch.
Sáng hôm sau, tiếng gà gáy từ nhà hàng xóm vọng sang, mùi bánh mì nướng từ bếp dì Lan. Bà gõ cửa phòng: “Con dậy chưa? Ăn sáng đi, hôm nay con nghỉ học hả? Dì làm bánh mì kẹp thịt nướng đây.” Bà bước vào, tay cầm khay gỗ, mùi thịt nướng thơm lừng xộc lên. Ánh mắt bà lướt qua cơ thể anh dưới lớp chăn mỏng, dừng lại ở những đường cơ mới nổi, má bà ửng hồng nhẹ. “Con… thay đổi rồi nhỉ. Nhìn con trai dì giờ manly quá, như diễn viên điện ảnh ấy.” Minh ngồi dậy, cười: “Dì đừng trêu con. Con chỉ… ngủ dậy thấy thế này thôi.” Nhưng trong đầu, hệ thống thì thầm không ngừng: “Nhiệm vụ cấp 1 sẵn sàng: Du hành về năm 1010, thời Lý Thái Tổ. Ngăn kẻ phá hoại xóa sổ việc dời đô về Thăng Long – nền tảng độc lập Đại Việt sau nghìn năm Bắc thuộc.” Anh nuốt nước bọt, tay siết chặt mép giường, tim đập nhanh như trống trận.
Buổi chiều, trời Sài Gòn nắng chang chang, tiếng xe máy ồn ào ngoài ngõ. Minh lẻn vào phòng tắm, mùi xà phòng ẩm mốc từ tường gạch, anh nhìn vào gương cũ kỹ treo tường. “Kích hoạt cổng thời gian,” anh thì thầm theo hướng dẫn hệ thống. Vòng sáng xanh lóe lên trong gương, gió xoáy mạnh hút anh vào, mùi bùn đất sông Hồng xộc lên ngạt thở. Anh xuất hiện bên bờ sông năm 1010, nước sông cuồn cuộn vỗ vào bờ đá, tiếng trống trận vang vọng từ kinh đô sơ khai xa xa. Mùi khói bếp từ làng quê um tùm tre trúc bay thoang thoảng, anh cải trang thành nông dân bằng lớp áo vải thô hệ thống cung cấp, len lỏi qua đám đông dân chúng đang khiêng đá xây cung điện.
Kẻ phá hoại – một bóng đen mặc áo choàng đen, tay cầm thiết bị lạ lấp lánh – đang lén lút gần hoàng cung, mùi kim loại cháy khét từ thiết bị bay ra. Minh theo dõi từ bụi rậm, lá tre cọ xát vào da anh, tim đập thình thịch. Bất chợt, bóng đen tấn công một cung nữ đang hái hoa bên sông – Lan Anh, cô gái 20 tuổi với làn da mịn màng như lụa, đôi mắt long lanh dưới lớp áo tứ thân màu xanh nhạt, mái tóc đen dài buông xõa. Cô hét lên, tiếng vang vọng qua sông: “Cứu… cứu thiếp với!” Minh lao tới, tay vung quyền Bình Định học từ hệ thống, đấm bay tên phá hoại, xương hắn kêu răng rắc, cơ thể văng ra xa lăn lóc trên bùn đất. Lan Anh run rẩy, tay nắm chặt áo anh, hơi thở nóng hổi phả vào mặt: “Công tử… là ai? Sao cứu thiếp? Thiếp… thiếp sợ lắm.” Họ trốn chạy vào rừng tre gần đó, gió thổi vi vu qua lá xanh, mùi hoa sữa thoang thoảng lẫn với mùi mồ hôi từ cơ thể cô.
Minh kéo cô sát vào bụi rậm, tay che miệng cô để tránh tiếng động, da thịt chạm nhau ấm áp. “Suỵt, im đi, kẻ thù còn đó,” anh thì thầm, mắt quét quanh rừng. Lan Anh gật đầu, mắt long lanh nước, tay siết chặt vạt áo anh. Họ ngồi đó hàng giờ, tiếng chim hót líu lo trên cành, nắng chiều lọc qua lá tre chiếu lốm đốm trên mặt đất. Khi bóng tối buông xuống, mùi đất ẩm lên cao, Minh thì thầm: “Ta từ nơi xa đến, để bảo vệ… lịch sử này. Em tên gì?” Cô ngẩng đầu, giọng mềm mại: “Thiếp là Lan Anh, cung nữ hầu hạ hoàng thượng. Công tử… sao biết có kẻ xấu?” Minh cười nhẹ, tay vô thức lướt qua má cô, da mịn màng như nhung. “Ta có cách của ta. Giờ ta đưa em về cung an toàn.”
Họ men theo bờ sông về, nước vỗ nhẹ vào chân, mùi cá tanh từ sông bay lên. Nhưng khi đến gần cung điện, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ xa, đèn đuốc lập lòe trong đêm. “Kẻ phá hoại quay lại!” Minh thì thầm, kéo Lan Anh nấp sau bụi cây. Bóng đen xuất hiện với đồng bọn, tay cầm đuốc cháy rừng rực, mùi khói nồng nặc. “Phải ngăn chúng,” Minh lẩm bẩm, cơ thể căng cứng, sẵn sàng lao ra. Nhưng rồi, một mũi tên vô hình bay vụt từ bóng tối, cắm phập vào vai anh, đau nhói lan tỏa. “Công tử!” Lan Anh hét lên, tay ép vết thương. Ai bắn? Kẻ thù ẩn nấp đâu đây?










