lc88
mb66
mi88

Truyện Sáng Tác Giam Cầm Thiếu Nữ (Sắc)

Rumtr9x

Thành viên tích cực

Reputation: 28%
Tham gia
18/5/25
Bài viết
194
Cảm xúc
47
Điểm
43
Nơi ở
Hải Ngoại
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Giam Cam Thieu Nu.webp

01. Tên truyện:
Giam Cầm Thiếu Nữ

02. Thể loại:
Sắc, Đô thị

03. Tác giả:
Rumtr9x

04. Nội dung tổng quát:
Khương Đức Trung là người trưởng thành, hai mươi bảy tuổi. nàng lại nhỏ hơn anh mười hai tuổi, vẫn chỉ là một cô bé nhỏ. Nàng không biết làm sao để anh hiểu là nàng không thích anh và không muốn ở cùng anh. Nhưng anh lại yêu nàng điên cuồng, không muốn buông tay.
Anh muốn giữ nàng bên mình, mặc cho nàng cự tuyệt, anh giam cầm nàng, để nàng chỉ có thể là của mình anh...
Cô bé đã từng khóc lóc cầu xin Đức Trung: "Chú, thả cháu đi đi!"
Nam nhân ngồi bễ nghễ, lạnh lùng kia lại cười tà mị, nụ cười thật đáng sợ.

05. Nhân vật:
Khương Đức Trung; Ngô Anh Thư
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Chương 01: Dụ dỗ

Lần đầu tiên Khương Đức Trung nhìn thấy Ngô Anh Thư là lúc cô gái nhỏ này chỉ mới mười hai tuổi nhưng lại có khuôn mặt nhỏ đáng yêu mê hoặc lòng người. Chỉ nhìn một cái, anh cảm thấy như có ngọn lửa làm hoà tan hết băng lạnh trong tim mình hai mươi bảy năm qua.

Lúc đó anh đã đã biết rõ một việc: anh muốn nàng, muốn nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh!

Hôm nay là thứ năm, sau khi Anh Thư tan học đều giống như mọi khi đứng chờ cha mình tới đón. Năm nay nàng mới vừa vào năm học đầu tiên của lớp bảy nhưng đã nhập học được mấy tháng nên khá quen đường đi ở đây. Cho nên khi cha nàng nói không thể tới đón thì nàng đã uyển chuyển từ chối đi chơi với các bạn học rồi dứt khoát quyết định tự đi về.
C1-01.webp

Ngô Anh Thư

Khi vừa mới nhập học, Anh Thư đón sinh nhật thứ mười ba của mình, được rất nhiều bạn học khen ngợi lớn lên xinh đẹp, con người lại thiện lương, không thể nghi ngờ đây chính là đối tượng mà con trai rất thích.

"Anh Thư, bạn đi về một mình không sợ sao?" Cô bạn thân tên Trúc Lan ngồi cùng bàn không yên tâm hỏi.

Anh Thư cười cười, đeo cặp sách hồng nhạt lên lưng, cong mí mắt nói không sao: "Con đường đó mình và cha đã đi rất nhiều lần, mình biết rõ đường đi mà."

"Vậy được rồi, bạn chú ý an toàn, về nhà sớm nha." Trúc Lan nhắc nhở cô bạn thân.

"Ừm!" Anh Thư gật đầu, vén mái tóc dài ngang lưng ra phía trước sau đó chào tạm biệt Trúc Lan. Nhà nàng cách trường học không xa, đi đường đại khái chỉ mất mười phút là đến. Hơn nữa, cha nàng có nói, mẹ đang ở nhà chờ dưới lầu, buổi tối cả nhà sẽ ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn, chúc mừng cha nàng lên chức.

Trường nàng theo học chính là một trường Trung học cơ sở dành cho quý tộc vô cùng nổi tiếng, tuy rằng nhà nàng không phải nhà có nhiều tiền nhưng cha nàng từng tốt nghiệp loại xuất sắc của trường Đại học A danh tiếng sau đó lại được làm việc tại tập đoàn Hoàng Bích. Nghe nói tập đoàn này là một trong mười doanh nghiệp lớn nhất cả nước, nó là một tập đoàn đa ngành nghề, đây còn là một nơi mà biết bao người ước mơ được tiến vào.

Dáng người nhỏ xinh phối với đồng phục áo trắng váy đen đi dạo trên đường phố lúc hoàng hôn quả là một mỹ cảnh tuyệt đẹp. Khương Đức Trung nhìn qua kính chiếu hậu, càng đi càng gần với thân ảnh xinh đẹp, khóe môi gợi cảm cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ. Đó là dục vọng mà anh ấp ủ sắp sửa bùng nổ.

Ngô Anh Thư một lòng chỉ nghĩ đến về nhà nên vĩnh viễn không biết nguy hiểm chỉ cách bản thân một bước.

Tiểu khu nhà nàng đang quy hoạch nên xung quanh có ít người qua lại, lại thêm tiếng máy móc ồn ào khiến cho khu vực này trở nên rất hỗn độn.

Cô bé lại không thấy thế nào, chỉ cần qua con hẻm phía trước kia là có thể về đến nhà. Nhưng mà phía trước lại có một chiếc xe hơi Porsche loại Taycan Turbo S đỗ ở ngay đầu hẻm khiến nàng thấy có hơi khó khăn.

Đúng lúc nàng không biết nên đi thế nào thì cửa sổ xe hơi hạ xuống.

"Ngô Anh Thư." Đập vào mắt nàng là khuôn mặt của một nam nhân lạnh lùng soái khí, người nam nhân này nàng đã từng gặp qua ở mấy tháng trước. Cha nàng nói anh ta là Tổng giám đốc, là cấp trên lớn nhất. Chỉ là khi nghe thấy giọng nói trầm trầm lạnh lạnh của anh, nàng theo bản năng lui về phía sau một bước.

Nàng có chút sợ nam nhân đẹp trai này...

Ánh mắt anh nhìn nàng rất quái lạ, giống như hận không thể ăn nàng ngay lập tức vậy.

"Anh Thư tan học?" Nam nhân ôn nhu gọi nàng lại, làm bộ như không nhìn thấy động tác đề phòng xa cách của nàng.

Anh Thư là cô bé được dạy bảo rất tốt, mặc dù nàng không thích nam nhân trước mắt này nhưng cha nàng nói anh ta là một người sếp rất tốt. Thế nên mới mấp máy cái miệng nhỏ, nói nhỏ: "Chào chú."

Đó là âm thanh của mềm mại đơn thuần của một cô gái nhỏ nhưng lại động lòng người dễ nghe đến vậy. Một tiếng chú làm tâm tình Khương Đức Trung phải đợi lâu tốt lên không ít.

"Anh Thư lên xe đi, cha cháu nói chờ cháu ở công ty, chú đưa cháu qua đó." Lúc này anh cười rất ôn nhu, lịch sự. Ngay cả Anh Thư đứng ở ngoài xe cũng thấy vậy, trước kia nàng cho rằng cha mình chính là đẹp nhất nhưng bây giờ nhìn thấy Khương Đức Trung, nàng mới biết thì ra còn có một nam nhân đẹp hơn cả daddy.

"Chỉ là... cha nói mẹ đang ở nhà chờ cháu." Nàng không còn nhỏ, từ bé vô luận là cha mẹ hay giáo viên đều nhắc nhở nhiều lần là không thể dễ dàng tin tưởng người xa lạ, càng không thể tùy ý đi cùng người lạ.

Ý cười của Khương Đức Trung càng đậm, tâm đề phòng của thiếu nữ này thật cao, tựa như một con mèo nhỏ sợ người lạ vậy, con mắt lớn tràn đầy tò mò và sợ hãi đã đủ để cho nam nhân muốn ngừng mà không được.

Đức Trung cười nhạt: "Anh Thư đã quên lần trước cha cháu nói gì rồi sao? Nghe chú nói đi, mau lên đây, chú và bác tài xế đã chờ rất lâu rồi đấy."

Cô bé đương nhiên nhớ rõ daddy từng nói gì, khi đó nàng đi lấy chìa khóa cho cha vừa vặn gặp phải lãnh đạo đi thị sát. Chính là chú Trung này, còn nói tương lai còn dài, cũng mong nàng sau này vào Hoàng Bích làm. Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt hào hứng như vậy của daddy, sau đó nàng đã rất tự tin nói về sau sẽ nghe lời chú Trung.​
 
Sửa lần cuối:
Chương 02: Bắt cóc

Trái tim cô gái nhỏ bắt đầu rung động, Khương Đức Trung quả không hổ là vương giả khống chế thương nghiệp thành phố A nhiều năm, nói một câu đã có thể bắt lấy tâm của một người. Anh biết Anh Thư đề phòng mình cho nên cố ý nói đến tài xế, đúng như dự liệu của anh cô bé thấy phía trước có người thì đã an tâm đi không ít.

Xuất phát từ sự tôn kính người lớn, nàng ngượng ngùng bước xuống, Đức Trung mở cửa xe phía sau, nàng chậm rãi ngồi vào.

"Chú, cha cháu ở đâu vậy?" Nàng lấy cặp sách trên lưng xuống ôm trong lòng ngực, trong xe khá tối làm nàng có chút áp lực, không dám nói to chỉ lắp bắp được vài chữ.

Anh Thư câu nệ dựa vào trong góc ghế da, cũng bởi vậy mà không thấy được dung nhan nam nhân vừa chợt lóe điên cuồng.

Đức Trung: "Ở công ty."

Xe bắt đầu đi...

Sau này cô bé từng tưởng tượng rất nhiều lần, nếu ngày đó không lên chiếc xe này thì có phải sẽ không xảy ra chuyện phía sau không?

Chỉ là không ai mong đợi chuyện kế tiếp sắp phát sinh.

Mãi đến khi Khương Đức Trung không ngừng tới gần, lấy một cái khăn vải cotton thêu phấn hoa bịt miệng và mũi nàng lại, mùi thuốc khiến nàng bắt đầu choáng váng. Nàng liều mạng giãy giụa nhưng lại bị anh mạnh mẽ áp chế không thể động đậy.

"Ưm!!" Cô bé hoảng sợ trừng to mắt, khuôn mặt anh vốn tuấn dật vô thường nay đã trở nên vô cùng vặn vẹo, nụ cười lạnh thấu lòng người là ký ức cuối cùng cuối cùng của nàng.

Mãi đến khi tay nàng buông thõng xuống, anh mới thu tay lại, ném cái khăn dính thuốc ra một bên, sau đó lấy một cái khăn lông khác lau tay mình.

Nhìn cô gái nhỏ hôn mê bất tỉnh nằm trên ghế xe, cuối cùng anh vừa lòng nở nụ cười. Cái cặp sách màu hồng phấn đáng yêu bị rơi xuống dưới xe lúc nàng giãy giụa, anh cũng không hề để ý tới. Duỗi tay ôm nàng vào trong lòng ngực, thật mềm mại ấm áp, khiến anh không tự chủ được mà hôn lên trán bóng loáng của nàng, thì thầm: "Cuối cùng em cũng là của tôi..."

Từ nay về sau đều sẽ chỉ thuộc về một mình anh.

Ngô Anh Thư tỉnh dậy từ trong ác mộng, nàng còn cho rằng mình đã về đến nhà nhưng khi vừa mở mắt ra lại là khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm khiến nàng lại rơi vào ác mộng lần nữa. Nhưng bây giờ là ác mộng vĩnh viễn.

Đây là một căn phòng rất đẹp, có cái giường vừa lớn vừa xa hoa, đèn chùm lưu li, thảm nhung Ba Tư... trong một khoảnh khắc, nàng còn tưởng mình đi lạc tới thiên đàng. Chỉ là bốn phía đều không có cái cửa sổ nào thậm chí ngay cả cửa ra vào ở đâu nàng cũng không tìm thấy, vì thế sự sợ hãi lại ập về.

Nàng hất chăn lông ngỗng mềm ra, bước xuống giường lớn, trên người vẫn còn mặc đồng phục lúc trước, đầu còn hơi choáng váng, nhất thời nóng vội bị ngã xuống thảm nhung.

"Cha! Mẹ!" Nàng lớn tiếng gọi người thân mong muốn được đến nơi an toàn. Nhưng dù nàng có gọi thế nào thì đều không có ai đáp lại! Phòng cực kỳ lớn và cũng cực kỳ an tĩnh.

Mãi đến ác ma xuất hiện, nàng mới phát hiện cửa ở đâu, đó là một cánh cửa dán sát vách tường, không hề có khe hở nào. Nàng khóc càng to hơn, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy anh đến gần, muốn chạy thoát đi nhưng lại phát hiện mình đang ở góc tường rồi. Anh quá cao, vừa ngồi xổm xuống đã chắn hết mọi đường ra của nàng.

"Anh Thư sao lại khóc vậy?" Giọng của anh thật dịu dàng, lại mang theo chút tà mị không nói nên lời, những ngón tay còn khí lạnh vuốt ve mặt nàng.

Nàng co rúm lại muốn thoát khỏi ngón tay anh nhưng lại bị nâng cằm bắt ngẩng lên.

"Chú là kẻ xấu! Mau đưa tôi về nhà! Tôi phải về nhà!" Giọng nàng nghẹn ngào như có một phong cách riêng động lòng người, cực kỳ giống tiếng chim hoàng oanh hót. Anh thật sự không thích nghe hai chữ về nhà này, đôi mắt sắc bén hiện lên một tia không vui cùng lạnh lẽo.

Kéo thân hình đang giãy giụa không ngừng của nàng vào lòng, sau đó môi mỏng dừng ở trên má, đó là nơi nước mắt vừa chảy qua. Mới đầu anh chỉ là hôn nhưng sau đó đã biến thành liếm, lực độ cũng ở dần dần tăng lớn hơn.

Bé Thư sợ hãi! Nàng chưa từng trải qua chuyện như vậy nhưng nàng biết như vậy là không đúng! Đôi tay bị anh giữ trước ngực không cử động được, anh lại không chút để ý mà liên tục liếm láp mạnh hơn, mãi đến khi giọt nước mắt cuối cùng bị anh mút hết thì mới buông lỏng nàng ra.

"Ngoan, về sau nếu còn dám khóc thì sẽ không phải đơn giản như vậy nữa đâu." Từng từ ngữ mang hàm ý đe doạ từ đầu lưỡi Đức Trung phát ra.

Về sau? Anh Thư không biết cái mà anh gọi là về sau sẽ là khi nào. Nàng chỉ biết hiện tại phải về nhà, đôi mắt sưng đỏ không dám rơi nước mắt nữa, cảm giác bị môi răng liếm nước mắt thật quá đáng sợ.

"Chú, cầu xin chú thả cháu đi! Cháu phải về nhà, cháu muốn cha mẹ! Cầu xin chú mà! Cháu sẽ không nói cho ai đâu!" Lời cầu xin của nàng tuyệt đối là phát ra từ nội tâm, nàng chỉ muốn về nhà, chỉ cần có thể trở về, dù là chuyện gì nàng cũng đều sẽ coi như không biết.

Khương Đức Trung lại cười, bóp lấy hai vai đang không ngừng run rẩy của nàng sau đó đứng dậy nhìn từ trên cao xuống hệt như một đế vương hạ một lệnh tử thần đầu tiên.

"Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của em." Giọng nói của anh lãnh lệ lại quyết tuyệt, mang theo khí thế không thể trái kháng rơi vào tai nàng.

Nước mắt sợ hãi không kiềm chế được lại chảy xuống.

"Được rồi, mắt Anh Thư khóc nhiều quá trông như con mèo mướp nhỏ vậy, nên đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi." Mặt mày anh cong lên, thu liễm đi hơi thở áp bức vừa rồi, chỉ vào đồng phục Anh Thư đang mặc. Sau đó khi nàng vừa muốn lùi lại thì bị anh một tay bế ngang lên, đi đến một góc đối diện.

Anh đặt tay nàng vào một cái máy rất hiện đại, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trên bức tường trắng, nàng kinh ngạc bị anh ôm vào.

Đó là một phòng tắm kết hợp với toilet cực kỳ xa hoa với đầy đủ mọi thứ tiện nghi.​
 
Chương 01: Dụ dỗ

Lần đầu tiên Khương Đức Trung nhìn thấy Ngô Anh Thư là lúc cô gái nhỏ này chỉ mới mười hai tuổi nhưng lại có khuôn mặt nhỏ đáng yêu mê hoặc lòng người. Chỉ nhìn một cái, anh cảm thấy như có ngọn lửa làm hoà tan hết băng lạnh trong tim mình hai mươi bảy năm qua.

Lúc đó anh đã đã biết rõ một việc: anh muốn nàng, muốn nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh!

Hôm nay là thứ năm, sau khi Anh Thư tan học đều giống như mọi khi đứng chờ cha mình tới đón. Năm nay nàng mới vừa vào năm học đầu tiên của lớp bảy nhưng đã nhập học được mấy tháng nên khá quen đường đi ở đây. Cho nên khi cha nàng nói không thể tới đón thì nàng đã uyển chuyển từ chối đi chơi với các bạn học rồi dứt khoát quyết định tự đi về.
C1-01.webp
Ngô Anh Thư

Khi vừa mới nhập học, Anh Thư đón sinh nhật thứ mười ba của mình, được rất nhiều bạn học khen ngợi lớn lên xinh đẹp, con người lại thiện lương, không thể nghi ngờ đây chính là đối tượng mà con trai rất thích.

"Anh Thư, bạn đi về một mình không sợ sao?" Cô bạn thân tên Trúc Lan ngồi cùng bàn không yên tâm hỏi.

Anh Thư cười cười, đeo cặp sách hồng nhạt lên lưng, cong mí mắt nói không sao: "Con đường đó mình và cha đã đi rất nhiều lần, mình biết rõ đường đi mà."

"Vậy được rồi, bạn chú ý an toàn, về nhà sớm nha." Trúc Lan nhắc nhở cô bạn thân.

"Ừm!" Anh Thư gật đầu, vén mái tóc dài ngang lưng ra phía trước sau đó chào tạm biệt Trúc Lan. Nhà nàng cách trường học không xa, đi đường đại khái chỉ mất mười phút là đến. Hơn nữa, cha nàng có nói, mẹ đang ở nhà chờ dưới lầu, buổi tối cả nhà sẽ ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn, chúc mừng cha nàng lên chức.

Trường nàng theo học chính là một trường Trung học cơ sở dành cho quý tộc vô cùng nổi tiếng, tuy rằng nhà nàng không phải nhà có nhiều tiền nhưng cha nàng từng tốt nghiệp loại xuất sắc của trường Đại học A danh tiếng sau đó lại được làm việc tại tập đoàn Hoàng Bích. Nghe nói tập đoàn này là một trong mười doanh nghiệp lớn nhất cả nước, nó là một tập đoàn đa ngành nghề, đây còn là một nơi mà biết bao người ước mơ được tiến vào.

Dáng người nhỏ xinh phối với đồng phục áo trắng váy đen đi dạo trên đường phố lúc hoàng hôn quả là một mỹ cảnh tuyệt đẹp. Khương Đức Trung nhìn qua kính chiếu hậu, càng đi càng gần với thân ảnh xinh đẹp, khóe môi gợi cảm cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ. Đó là dục vọng mà anh ấp ủ sắp sửa bùng nổ.

Ngô Anh Thư một lòng chỉ nghĩ đến về nhà nên vĩnh viễn không biết nguy hiểm chỉ cách bản thân một bước.

Tiểu khu nhà nàng đang quy hoạch nên xung quanh có ít người qua lại, lại thêm tiếng máy móc ồn ào khiến cho khu vực này trở nên rất hỗn độn.

Cô bé lại không thấy thế nào, chỉ cần qua con hẻm phía trước kia là có thể về đến nhà. Nhưng mà phía trước lại có một chiếc xe hơi Porsche loại Taycan Turbo S đỗ ở ngay đầu hẻm khiến nàng thấy có hơi khó khăn.

Đúng lúc nàng không biết nên đi thế nào thì cửa sổ xe hơi hạ xuống.

"Ngô Anh Thư." Đập vào mắt nàng là khuôn mặt của một nam nhân lạnh lùng soái khí, người nam nhân này nàng đã từng gặp qua ở mấy tháng trước. Cha nàng nói anh ta là Tổng giám đốc, là cấp trên lớn nhất. Chỉ là khi nghe thấy giọng nói trầm trầm lạnh lạnh của anh, nàng theo bản năng lui về phía sau một bước.

Nàng có chút sợ nam nhân đẹp trai này...

Ánh mắt anh nhìn nàng rất quái lạ, giống như hận không thể ăn nàng ngay lập tức vậy.

"Anh Thư tan học?" Nam nhân ôn nhu gọi nàng lại, làm bộ như không nhìn thấy động tác đề phòng xa cách của nàng.

Anh Thư là cô bé được dạy bảo rất tốt, mặc dù nàng không thích nam nhân trước mắt này nhưng cha nàng nói anh ta là một người sếp rất tốt. Thế nên mới mấp máy cái miệng nhỏ, nói nhỏ: "Chào chú."

Đó là âm thanh của mềm mại đơn thuần của một cô gái nhỏ nhưng lại động lòng người dễ nghe đến vậy. Một tiếng chú làm tâm tình Khương Đức Trung phải đợi lâu tốt lên không ít.

"Anh Thư lên xe đi, cha cháu nói chờ cháu ở công ty, chú đưa cháu qua đó." Lúc này anh cười rất ôn nhu, lịch sự. Ngay cả Anh Thư đứng ở ngoài xe cũng thấy vậy, trước kia nàng cho rằng cha mình chính là đẹp nhất nhưng bây giờ nhìn thấy Khương Đức Trung, nàng mới biết thì ra còn có một nam nhân đẹp hơn cả daddy.

"Chỉ là... cha nói mẹ đang ở nhà chờ cháu." Nàng không còn nhỏ, từ bé vô luận là cha mẹ hay giáo viên đều nhắc nhở nhiều lần là không thể dễ dàng tin tưởng người xa lạ, càng không thể tùy ý đi cùng người lạ.

Ý cười của Khương Đức Trung càng đậm, tâm đề phòng của thiếu nữ này thật cao, tựa như một con mèo nhỏ sợ người lạ vậy, con mắt lớn tràn đầy tò mò và sợ hãi đã đủ để cho nam nhân muốn ngừng mà không được.

Đức Trung cười nhạt: "Anh Thư đã quên lần trước cha cháu nói gì rồi sao? Nghe chú nói đi, mau lên đây, chú và bác tài xế đã chờ rất lâu rồi đấy."

Cô bé đương nhiên nhớ rõ daddy từng nói gì, khi đó nàng đi lấy chìa khóa cho cha vừa vặn gặp phải lãnh đạo đi thị sát. Chính là chú Trung này, còn nói tương lai còn dài, cũng mong nàng sau này vào Hoàng Bích làm. Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt hào hứng như vậy của daddy, sau đó nàng đã rất tự tin nói về sau sẽ nghe lời chú Trung.​
truyện hay á bác
 
Chương 02: Bắt cóc

Trái tim cô gái nhỏ bắt đầu rung động, Khương Đức Trung quả không hổ là vương giả khống chế thương nghiệp thành phố A nhiều năm, nói một câu đã có thể bắt lấy tâm của một người. Anh biết Anh Thư đề phòng mình cho nên cố ý nói đến tài xế, đúng như dự liệu của anh cô bé thấy phía trước có người thì đã an tâm đi không ít.

Xuất phát từ sự tôn kính người lớn, nàng ngượng ngùng bước xuống, Đức Trung mở cửa xe phía sau, nàng chậm rãi ngồi vào.

"Chú, cha cháu ở đâu vậy?" Nàng lấy cặp sách trên lưng xuống ôm trong lòng ngực, trong xe khá tối làm nàng có chút áp lực, không dám nói to chỉ lắp bắp được vài chữ.

Anh Thư câu nệ dựa vào trong góc ghế da, cũng bởi vậy mà không thấy được dung nhan nam nhân vừa chợt lóe điên cuồng.

Đức Trung: "Ở công ty."

Xe bắt đầu đi...

Sau này cô bé từng tưởng tượng rất nhiều lần, nếu ngày đó không lên chiếc xe này thì có phải sẽ không xảy ra chuyện phía sau không?

Chỉ là không ai mong đợi chuyện kế tiếp sắp phát sinh.

Mãi đến khi Khương Đức Trung không ngừng tới gần, lấy một cái khăn vải cotton thêu phấn hoa bịt miệng và mũi nàng lại, mùi thuốc khiến nàng bắt đầu choáng váng. Nàng liều mạng giãy giụa nhưng lại bị anh mạnh mẽ áp chế không thể động đậy.

"Ưm!!" Cô bé hoảng sợ trừng to mắt, khuôn mặt anh vốn tuấn dật vô thường nay đã trở nên vô cùng vặn vẹo, nụ cười lạnh thấu lòng người là ký ức cuối cùng cuối cùng của nàng.

Mãi đến khi tay nàng buông thõng xuống, anh mới thu tay lại, ném cái khăn dính thuốc ra một bên, sau đó lấy một cái khăn lông khác lau tay mình.

Nhìn cô gái nhỏ hôn mê bất tỉnh nằm trên ghế xe, cuối cùng anh vừa lòng nở nụ cười. Cái cặp sách màu hồng phấn đáng yêu bị rơi xuống dưới xe lúc nàng giãy giụa, anh cũng không hề để ý tới. Duỗi tay ôm nàng vào trong lòng ngực, thật mềm mại ấm áp, khiến anh không tự chủ được mà hôn lên trán bóng loáng của nàng, thì thầm: "Cuối cùng em cũng là của tôi..."

Từ nay về sau đều sẽ chỉ thuộc về một mình anh.

Ngô Anh Thư tỉnh dậy từ trong ác mộng, nàng còn cho rằng mình đã về đến nhà nhưng khi vừa mở mắt ra lại là khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm khiến nàng lại rơi vào ác mộng lần nữa. Nhưng bây giờ là ác mộng vĩnh viễn.

Đây là một căn phòng rất đẹp, có cái giường vừa lớn vừa xa hoa, đèn chùm lưu li, thảm nhung Ba Tư... trong một khoảnh khắc, nàng còn tưởng mình đi lạc tới thiên đàng. Chỉ là bốn phía đều không có cái cửa sổ nào thậm chí ngay cả cửa ra vào ở đâu nàng cũng không tìm thấy, vì thế sự sợ hãi lại ập về.

Nàng hất chăn lông ngỗng mềm ra, bước xuống giường lớn, trên người vẫn còn mặc đồng phục lúc trước, đầu còn hơi choáng váng, nhất thời nóng vội bị ngã xuống thảm nhung.

"Cha! Mẹ!" Nàng lớn tiếng gọi người thân mong muốn được đến nơi an toàn. Nhưng dù nàng có gọi thế nào thì đều không có ai đáp lại! Phòng cực kỳ lớn và cũng cực kỳ an tĩnh.

Mãi đến ác ma xuất hiện, nàng mới phát hiện cửa ở đâu, đó là một cánh cửa dán sát vách tường, không hề có khe hở nào. Nàng khóc càng to hơn, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy anh đến gần, muốn chạy thoát đi nhưng lại phát hiện mình đang ở góc tường rồi. Anh quá cao, vừa ngồi xổm xuống đã chắn hết mọi đường ra của nàng.

"Anh Thư sao lại khóc vậy?" Giọng của anh thật dịu dàng, lại mang theo chút tà mị không nói nên lời, những ngón tay còn khí lạnh vuốt ve mặt nàng.

Nàng co rúm lại muốn thoát khỏi ngón tay anh nhưng lại bị nâng cằm bắt ngẩng lên.

"Chú là kẻ xấu! Mau đưa tôi về nhà! Tôi phải về nhà!" Giọng nàng nghẹn ngào như có một phong cách riêng động lòng người, cực kỳ giống tiếng chim hoàng oanh hót. Anh thật sự không thích nghe hai chữ về nhà này, đôi mắt sắc bén hiện lên một tia không vui cùng lạnh lẽo.

Kéo thân hình đang giãy giụa không ngừng của nàng vào lòng, sau đó môi mỏng dừng ở trên má, đó là nơi nước mắt vừa chảy qua. Mới đầu anh chỉ là hôn nhưng sau đó đã biến thành liếm, lực độ cũng ở dần dần tăng lớn hơn.

Bé Thư sợ hãi! Nàng chưa từng trải qua chuyện như vậy nhưng nàng biết như vậy là không đúng! Đôi tay bị anh giữ trước ngực không cử động được, anh lại không chút để ý mà liên tục liếm láp mạnh hơn, mãi đến khi giọt nước mắt cuối cùng bị anh mút hết thì mới buông lỏng nàng ra.

"Ngoan, về sau nếu còn dám khóc thì sẽ không phải đơn giản như vậy nữa đâu." Từng từ ngữ mang hàm ý đe doạ từ đầu lưỡi Đức Trung phát ra.

Về sau? Anh Thư không biết cái mà anh gọi là về sau sẽ là khi nào. Nàng chỉ biết hiện tại phải về nhà, đôi mắt sưng đỏ không dám rơi nước mắt nữa, cảm giác bị môi răng liếm nước mắt thật quá đáng sợ.

"Chú, cầu xin chú thả cháu đi! Cháu phải về nhà, cháu muốn cha mẹ! Cầu xin chú mà! Cháu sẽ không nói cho ai đâu!" Lời cầu xin của nàng tuyệt đối là phát ra từ nội tâm, nàng chỉ muốn về nhà, chỉ cần có thể trở về, dù là chuyện gì nàng cũng đều sẽ coi như không biết.

Khương Đức Trung lại cười, bóp lấy hai vai đang không ngừng run rẩy của nàng sau đó đứng dậy nhìn từ trên cao xuống hệt như một đế vương hạ một lệnh tử thần đầu tiên.

"Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của em." Giọng nói của anh lãnh lệ lại quyết tuyệt, mang theo khí thế không thể trái kháng rơi vào tai nàng.

Nước mắt sợ hãi không kiềm chế được lại chảy xuống.

"Được rồi, mắt Anh Thư khóc nhiều quá trông như con mèo mướp nhỏ vậy, nên đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi." Mặt mày anh cong lên, thu liễm đi hơi thở áp bức vừa rồi, chỉ vào đồng phục Anh Thư đang mặc. Sau đó khi nàng vừa muốn lùi lại thì bị anh một tay bế ngang lên, đi đến một góc đối diện.

Anh đặt tay nàng vào một cái máy rất hiện đại, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trên bức tường trắng, nàng kinh ngạc bị anh ôm vào.

Đó là một phòng tắm kết hợp với toilet cực kỳ xa hoa với đầy đủ mọi thứ tiện nghi.​
TRUYỆN HAY
 
anime sex
cliphot
Back
Top