Chương 28 – Sợi Dây Mới
Đêm khách sạn ngoại thành kết thúc bằng một nụ hôn dài và một khoảng im lặng nặng như đá. Khi chiếc xe của Hùng dừng lại trước sảnh chung cư, Linh bước xuống, đôi chân run rẩy, mỗi bước đi trên nền gạch lạnh đều như một sự gắng gượng. Cô nhập mật khẩu mở cửa căn hộ. Mùi hương quen thuộc ập vào mặt – mùi gỗ sồi sạch sẽ, mùi trà sen phảng phất và mùi nước hoa của Đức Anh còn vương trên lưng ghế. Cánh cửa vừa khép lại, cô liền dựa vào mặt gỗ, hít một hơi thật sâu để ngăn mình không quỵ xuống. Nhịp tim vẫn còn dội lại dư âm cuồng dại của mấy giờ trước.
Đức Anh ngồi trong phòng khách, im lặng như một bóng ma. Ánh đèn vàng mỏng phủ lên vai áo sơ mi trắng khiến hắn trông bình thản một cách tàn nhẫn. Hắn nhìn vợ từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở đôi môi sưng mọng và vệt đỏ mờ trên cổ cô. Hắn không hỏi cô đã đi đâu, không hỏi cô đã làm gì. Hắn chỉ hất hàm về phía ghế dài, như ra hiệu một nghi thức mà cả hai đã quá quen thuộc.
– Vợ yêu… lại đây, kể cho anh nghe nào.
Linh ngồi xuống mép ghế, bàn tay thu vào lòng. Cô mở miệng nhưng cổ họng khô khốc. Chỉ khi Đức Anh đặt tay lên gáy, ngón tay cái vuốt nhẹ một đường dài, giọng cô mới thoát ra, đứt quãng, rời rạc. Cô kể lại những mảnh vỡ của ký ức: căn phòng khách sạn sang trọng, tấm ga giường trắng tinh nhàu nát, hơi thở nồng mùi rượu và những va chạm bỏng rát mà cô không dám gọi tên. Cô kể như một con chiên đang xưng tội, không phải để cầu xin sự tha thứ, mà để dâng lên cho chủ nhân của mình một bản báo cáo chi tiết về sự sa ngã.
Đức Anh không cắt lời. Hắn lắng nghe với ánh mắt của một người sưu tầm, kiên nhẫn và chăm chú thu nhặt từng mảnh cảm xúc vỡ vụn của cô. Khi Linh dừng lại, hắn mới ghé sát, giọng nói như một luồng hơi ấm nguy hiểm rót vào tai cô:
– Mỗi khi em buông trọn bản thân như thế… anh chỉ thấy mình may mắn đến nhường nào vì em hoàn toàn thuộc về anh.
Câu nói đi qua da, lách vào tận xương tủy. Linh rùng mình, dựa trán vào vai chồng. Cô không biết mình đang xấu hổ hay một ngọn lửa bệnh hoạn nào khác vừa được châm thêm dầu.
Sáng hôm sau, khi dư âm của sự phản bội còn chưa tan hết, điện thoại Linh rung lên. Một tin nhắn từ Hùng. “Em không trốn được đâu. Lần sau anh sẽ cho em biết cảm giác thật sự.”
Tim cô nảy lên một nhịp hoảng loạn, máu dồn về mặt nóng bừng. Ngón tay run run đặt trên màn hình, muốn xóa đi ngay lập tức, nhưng đôi mắt lại không thể rời khỏi những dòng chữ đầy tính chiếm hữu đó. Cơ thể cô phản bội, cái lồn nhỏ vô thức co giật.
Chiều cùng ngày, một tin nhắn khác lại đến, lần này còn trơ trẽn hơn. “Tối mai. Đừng nói gì với Đức Anh. Nếu em không tới… anh sẽ tự tìm đến nhà.”
Buổi tối, khi cô đang đứng trước tủ quần áo, lòng dạ rối bời thì Đức Anh bước vào. Hắn cầm trong tay một chiếc máy quay siêu nhỏ, gọn gàng như một chiếc hộp phấn. Hắn đặt nó vào túi xách của vợ, giọng trầm thấp nhưng chắc nịch, không cho phép một lời từ chối.
– Vợ yêu mang cái này theo. Đặt ở đâu đó kín đáo trong phòng, quay lại toàn bộ cho anh. Không ai khác cần biết, chỉ mình anh thôi. Anh muốn giữ lại từng giây phút em bùng cháy, để sau này còn có thể cùng em thưởng thức lại em đã tuyệt vời đến thế nào. Nếu em không làm… thì đó mới là sự phản bội thật sự.
Linh đứng chết lặng, mặt đỏ bừng. Hắn không chỉ cho phép, hắn còn ra lệnh cho cô phải ghi lại bằng chứng cho sự sa ngã của chính mình. Trong lồng ngực cô, sự nhục nhã và một cơn rạo rực khó tả đan xen vào nhau. Cô cắn môi, gật khẽ.
Tối hôm sau, cô bước vào một khách sạn khác, lần này nằm trong một khu phố yên tĩnh hơn. Cửa phòng vừa đóng sập lại, không gian còn chưa kịp định hình trong bóng tối mờ ảo, Hùng đã lao tới. Hắn không nói gì, chỉ kéo mạnh cô vào một nụ hôn thô bạo, chiếm đoạt, mùi rượu và sự tuyệt vọng phả ra từ miệng hắn. Hắn đẩy cô ngã sõng soài trên giường, chiếc váy bị hắn giật tung lên tận eo.
– Đừng… anh Hùng… – Linh lắp bắp, nhưng tiếng thở hổn hển đã phản bội cô.
Hắn không trả lời. Hắn cúi xuống, một tay ghì chặt hai cổ tay cô trên đỉnh đầu, tay kia xé toạc chiếc quần lót ren mỏng manh. Cái lồn nhỏ xinh, ướt át vì sợ hãi và kích thích hiện ra trước mắt hắn. Hắn không dạo đầu, không mơn trớn, chỉ vạch hai chân cô ra, nhắm thẳng con cặc cương cứng của mình vào cửa mình cô mà thúc một cú thật mạnh.
"Á!" – Linh hét lên, cơ thể cong lại như con tôm. Cảm giác đau rát vì sự xâm nhập đột ngột và khô khốc khiến nước mắt cô trào ra.
Nhưng Hùng không dừng lại. Hắn dập như điên dại, mỗi cú thúc đều sâu và tàn nhẫn, tiếng da thịt va vào nhau "bộp bộp" vang vọng khắp phòng. Hắn vừa địt vừa gầm gừ bên tai cô: "Mày là của tao... con đĩ... mày thích bị địt thế này lắm đúng không?"
Dưới sự tấn công vũ bão, cơ thể Linh bắt đầu phản bội. Cái lồn nhỏ từ khô rát dần ứa ra thứ nước dâm đặc quánh, mỗi cú thúc của Hùng giờ đây trở nên trơn trượt hơn. Cơn đau dần tan biến, nhường chỗ cho một thứ khoái cảm nhục nhã đến điên cuồng. Cô bắt đầu rên rỉ, tiếng rên không còn là sự đau đớn mà là sự đòi hỏi. Cô ưỡn hông lên, chủ động phối hợp với từng nhịp thúc của hắn. Hùng cảm nhận được sự thay đổi, hắn cười khàn, thúc càng mạnh hơn. Cuối cùng, hắn gầm lên một tiếng, bắn hết tinh dịch nóng hổi vào sâu trong tử cung cô.
Không khí trong phòng nóng hầm hập. Linh nằm thở dốc, toàn thân đỏ rực. Hùng rút con cặc ra, nằm vật xuống bên cạnh rồi cúi xuống hôn lên đôi môi sưng mọng của cô, thì thầm sát tai, một lời tuyên bố bệnh hoạn. – Em nghĩ chỉ có tôi muốn em sao? Tôi có một đứa cháu họ… nó cũng khao khát em như tôi. Đêm nay, em sẽ dạy nó thế nào là đàn bà.
Linh mở to mắt, tim đập loạn xạ. – Không… không được… em không thể… Hùng bật cười khàn khàn, bàn tay siết chặt eo cô. – Em là con đĩ của anh. Và giờ… cũng sẽ là của nó. Linh bật khóc, nước mắt trào ra, nhưng cái lồn vừa được thỏa mãn lại co bóp liên hồi, phản bội lý trí.
Tiếng gõ cửa vang lên. Linh giật mình. Hùng nhếch môi cười, ra mở cửa. Một gã trai trẻ bước vào, dáng cao gầy, áo sơ mi mở hai cúc. Gương mặt hắn non hơn Linh vài tuổi, ánh mắt vừa háo hức vừa có chút e dè. – Đây là Long, cháu họ anh – Hùng giới thiệu, giọng khàn. Rồi hắn quay sang Long, chỉ vào Linh vẫn còn đang sững sờ trên giường. – Đây là cô giáo của mày đêm nay. Cô sẽ dạy mày cách địt một con đàn bà.
Linh chết lặng. – Không… anh Hùng… em không thể… cậu ấy còn trẻ… Hùng tát nhẹ vào má cô, một cái tát không đau nhưng đầy sỉ nhục. "Im mồm." Hắn kéo cô lại giường, bắt cô nằm ngửa ra, hai chân dạng rộng. "Nằm im đấy." Rồi hắn quay sang Long. "Lại đây, thằng nhãi. Nhìn cho kỹ vào. Đây là cái lồn." Hắn dùng hai ngón tay vạch mép lồn sưng đỏ của Linh ra, để lộ hạt le và cửa mình ươn ướt. "Mày phải liếm nó trước, liếm cho nó chảy hết nước ra, hiểu chưa? Liếm đi!"
Long ban đầu còn run, nhưng trước sự áp đặt của Hùng và cảnh tượng trần trụi trước mắt, hắn cũng quỳ xuống. Hắn cúi mặt vào giữa hai chân Linh. Chiếc lưỡi non nớt bắt đầu vụng về liếm láp. Linh khóc nấc, cơ thể co rúm lại vì nhục nhã. Nhưng chiếc lưỡi của thằng trai tân, dù vụng về, lại mang một sự kích thích lạ lùng, một sự khám phá ngây ngô nhưng đầy bản năng.
Hùng đứng bên cạnh, vừa sục cặc vừa ra lệnh: "Đúng rồi, liếm mạnh vào cái hột của nó. Tay thì bóp vú đi, vú nó to thế kia cơ mà." Long làm theo, một tay bắt đầu bóp lấy bầu ngực căng tròn của Linh. Bị kích thích cả trên lẫn dưới, Linh không còn chịu nổi, cô rên lên một tiếng dài, cái lồn co giật, nước dâm phun ra ướt đẫm cả mặt Long.
Hùng cười khoái trá. "Thấy chưa? Dễ ẹc. Giờ đến lượt mày địt nó. Đè nó ra." Hắn kéo Long đứng dậy. "Nhưng địt nó thì mồm mày cũng không được nghỉ." Hùng quỳ xuống bên cạnh đầu giường, túm tóc Linh, bắt cô phải quay sang bú cặc cho hắn. "Bú đi, con đĩ. Bú cho tao trong khi cháu tao đang địt mày."
Long, giờ đã hoàn toàn dạn dĩ, đè lên người Linh, đâm con cặc non trẻ của mình vào cái lồn đã ướt sũng. Linh bị kẹp giữa, miệng ngậm đầy cặc của Hùng, lồn bị cặc của Long ra vào. Cô không còn biết mình là ai nữa, chỉ là một cái máy làm tình, một con búp bê để hai chú cháu hành hạ. Tiếng da thịt va chạm, tiếng bú mút chùn chụt, tiếng rên rỉ nghẹn ngào của cô hòa vào nhau trong căn phòng ngột ngạt. Cuối cùng, Hùng ra lệnh: "Long, bắn ra mặt nó cho tao!" Thằng bé gầm lên, rút cặc ra rồi bắn hết tinh dịch trắng đục lên mặt và ngực Linh, trong khi Hùng cũng bắn đầy vào miệng cô.
Trên chiếc kệ gỗ đối diện giường, chiếc hộp nhỏ vẫn sáng đèn đỏ, lặng lẽ ghi lại từng khoảnh khắc nhục nhã.
…
Trong căn hộ áp mái, Đức Anh ngồi trước màn hình laptop, kết nối trực tiếp với chiếc camera. Ánh sáng xanh từ màn hình soi rõ gương mặt hắn, nụ cười nhếch lên đầy mãn nguyện. Loa nhỏ vang lên tiếng Linh rên nghẹn, tiếng Hùng cười khàn, cả hơi thở hổn hển non trẻ của Long. Đức Anh nhấp một ngụm rượu, ngửa đầu, giọng trầm khẽ vang: – Vợ anh… nhìn em thế này… anh lại càng thấy em đẹp hơn.
…
Khi tất cả lắng xuống, Linh nằm rũ trên ga giường nhàu nát, tóc bết dính, toàn thân ướt đẫm mồ hôi và tinh dịch. Hùng bật cười khẽ, khoác khăn lên vai Long rồi xoa đầu hắn như khen thưởng. – Giỏi lắm nhóc, coi như đã trưởng thành.
Long gật gù, chào qua loa rồi rời đi, để lại căn phòng đặc quánh mùi thân thể. Linh quay mặt vào tường, mắt dán vào chiếc hộp nhỏ trên kệ. Cô khóc nấc, tay bấu chặt ga giường. Nỗi nhục vùi chặt, nhưng ngọn lửa trong bụng vẫn hừng hực cháy.
Trở về nhà, Linh lê bước qua cửa. Đức Anh ngồi sẵn trên sofa, không hỏi không nói, chỉ giơ điện thoại lên, màn hình đang phát lại cảnh cô bị hai chú cháu Hùng chà đạp. Cô quỵ xuống sàn, nước mắt trào ra. Đức Anh tiến lại, ngồi xuống bên cạnh, ôm vai vợ, thì thầm: – Vợ anh… em làm rất tốt.
Hắn hôn lên tóc cô, giọng hắn mềm nhưng nặng như đá buộc: – Mỗi khi em quên hết mọi thứ ngoài khoái lạc… anh lại càng yêu em hơn.
Linh vùi mặt vào ngực hắn, toàn thân run lên, hai tay siết lấy áo chồng như muốn tìm chỗ bấu víu cuối cùng. Nhưng trong lòng, cô biết sợi dây đã siết lại thêm một vòng, không còn đường nào để quay đầu. Ngoài kia, Hà Nội về khuya. Gió lùa qua cửa kính, rèm bay nhẹ, như vỗ tay cho một vở kịch đang mỗi lúc một biến thái hơn.







