lc88
123b
rc88

Chương 28 – Sợi Dây Mới​


IMG_7930.webp


Đêm khách sạn ngoại thành kết thúc bằng một nụ hôn dài và một khoảng im lặng nặng như đá. Khi chiếc xe của Hùng dừng lại trước sảnh chung cư, Linh bước xuống, đôi chân run rẩy, mỗi bước đi trên nền gạch lạnh đều như một sự gắng gượng. Cô nhập mật khẩu mở cửa căn hộ. Mùi hương quen thuộc ập vào mặt – mùi gỗ sồi sạch sẽ, mùi trà sen phảng phất và mùi nước hoa của Đức Anh còn vương trên lưng ghế. Cánh cửa vừa khép lại, cô liền dựa vào mặt gỗ, hít một hơi thật sâu để ngăn mình không quỵ xuống. Nhịp tim vẫn còn dội lại dư âm cuồng dại của mấy giờ trước.

Đức Anh ngồi trong phòng khách, im lặng như một bóng ma. Ánh đèn vàng mỏng phủ lên vai áo sơ mi trắng khiến hắn trông bình thản một cách tàn nhẫn. Hắn nhìn vợ từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở đôi môi sưng mọng và vệt đỏ mờ trên cổ cô. Hắn không hỏi cô đã đi đâu, không hỏi cô đã làm gì. Hắn chỉ hất hàm về phía ghế dài, như ra hiệu một nghi thức mà cả hai đã quá quen thuộc.

– Vợ yêu… lại đây, kể cho anh nghe nào.

Linh ngồi xuống mép ghế, bàn tay thu vào lòng. Cô mở miệng nhưng cổ họng khô khốc. Chỉ khi Đức Anh đặt tay lên gáy, ngón tay cái vuốt nhẹ một đường dài, giọng cô mới thoát ra, đứt quãng, rời rạc. Cô kể lại những mảnh vỡ của ký ức: căn phòng khách sạn sang trọng, tấm ga giường trắng tinh nhàu nát, hơi thở nồng mùi rượu và những va chạm bỏng rát mà cô không dám gọi tên. Cô kể như một con chiên đang xưng tội, không phải để cầu xin sự tha thứ, mà để dâng lên cho chủ nhân của mình một bản báo cáo chi tiết về sự sa ngã.

Đức Anh không cắt lời. Hắn lắng nghe với ánh mắt của một người sưu tầm, kiên nhẫn và chăm chú thu nhặt từng mảnh cảm xúc vỡ vụn của cô. Khi Linh dừng lại, hắn mới ghé sát, giọng nói như một luồng hơi ấm nguy hiểm rót vào tai cô:

– Mỗi khi em buông trọn bản thân như thế… anh chỉ thấy mình may mắn đến nhường nào vì em hoàn toàn thuộc về anh.

Câu nói đi qua da, lách vào tận xương tủy. Linh rùng mình, dựa trán vào vai chồng. Cô không biết mình đang xấu hổ hay một ngọn lửa bệnh hoạn nào khác vừa được châm thêm dầu.

Sáng hôm sau, khi dư âm của sự phản bội còn chưa tan hết, điện thoại Linh rung lên. Một tin nhắn từ Hùng. “Em không trốn được đâu. Lần sau anh sẽ cho em biết cảm giác thật sự.”

Tim cô nảy lên một nhịp hoảng loạn, máu dồn về mặt nóng bừng. Ngón tay run run đặt trên màn hình, muốn xóa đi ngay lập tức, nhưng đôi mắt lại không thể rời khỏi những dòng chữ đầy tính chiếm hữu đó. Cơ thể cô phản bội, cái lồn nhỏ vô thức co giật.

Chiều cùng ngày, một tin nhắn khác lại đến, lần này còn trơ trẽn hơn. “Tối mai. Đừng nói gì với Đức Anh. Nếu em không tới… anh sẽ tự tìm đến nhà.”

Buổi tối, khi cô đang đứng trước tủ quần áo, lòng dạ rối bời thì Đức Anh bước vào. Hắn cầm trong tay một chiếc máy quay siêu nhỏ, gọn gàng như một chiếc hộp phấn. Hắn đặt nó vào túi xách của vợ, giọng trầm thấp nhưng chắc nịch, không cho phép một lời từ chối.

– Vợ yêu mang cái này theo. Đặt ở đâu đó kín đáo trong phòng, quay lại toàn bộ cho anh. Không ai khác cần biết, chỉ mình anh thôi. Anh muốn giữ lại từng giây phút em bùng cháy, để sau này còn có thể cùng em thưởng thức lại em đã tuyệt vời đến thế nào. Nếu em không làm… thì đó mới là sự phản bội thật sự.

Linh đứng chết lặng, mặt đỏ bừng. Hắn không chỉ cho phép, hắn còn ra lệnh cho cô phải ghi lại bằng chứng cho sự sa ngã của chính mình. Trong lồng ngực cô, sự nhục nhã và một cơn rạo rực khó tả đan xen vào nhau. Cô cắn môi, gật khẽ.

Tối hôm sau, cô bước vào một khách sạn khác, lần này nằm trong một khu phố yên tĩnh hơn. Cửa phòng vừa đóng sập lại, không gian còn chưa kịp định hình trong bóng tối mờ ảo, Hùng đã lao tới. Hắn không nói gì, chỉ kéo mạnh cô vào một nụ hôn thô bạo, chiếm đoạt, mùi rượu và sự tuyệt vọng phả ra từ miệng hắn. Hắn đẩy cô ngã sõng soài trên giường, chiếc váy bị hắn giật tung lên tận eo.

– Đừng… anh Hùng… – Linh lắp bắp, nhưng tiếng thở hổn hển đã phản bội cô.

Hắn không trả lời. Hắn cúi xuống, một tay ghì chặt hai cổ tay cô trên đỉnh đầu, tay kia xé toạc chiếc quần lót ren mỏng manh. Cái lồn nhỏ xinh, ướt át vì sợ hãi và kích thích hiện ra trước mắt hắn. Hắn không dạo đầu, không mơn trớn, chỉ vạch hai chân cô ra, nhắm thẳng con cặc cương cứng của mình vào cửa mình cô mà thúc một cú thật mạnh.

"Á!" – Linh hét lên, cơ thể cong lại như con tôm. Cảm giác đau rát vì sự xâm nhập đột ngột và khô khốc khiến nước mắt cô trào ra.

Nhưng Hùng không dừng lại. Hắn dập như điên dại, mỗi cú thúc đều sâu và tàn nhẫn, tiếng da thịt va vào nhau "bộp bộp" vang vọng khắp phòng. Hắn vừa địt vừa gầm gừ bên tai cô: "Mày là của tao... con đĩ... mày thích bị địt thế này lắm đúng không?"

Dưới sự tấn công vũ bão, cơ thể Linh bắt đầu phản bội. Cái lồn nhỏ từ khô rát dần ứa ra thứ nước dâm đặc quánh, mỗi cú thúc của Hùng giờ đây trở nên trơn trượt hơn. Cơn đau dần tan biến, nhường chỗ cho một thứ khoái cảm nhục nhã đến điên cuồng. Cô bắt đầu rên rỉ, tiếng rên không còn là sự đau đớn mà là sự đòi hỏi. Cô ưỡn hông lên, chủ động phối hợp với từng nhịp thúc của hắn. Hùng cảm nhận được sự thay đổi, hắn cười khàn, thúc càng mạnh hơn. Cuối cùng, hắn gầm lên một tiếng, bắn hết tinh dịch nóng hổi vào sâu trong tử cung cô.

Không khí trong phòng nóng hầm hập. Linh nằm thở dốc, toàn thân đỏ rực. Hùng rút con cặc ra, nằm vật xuống bên cạnh rồi cúi xuống hôn lên đôi môi sưng mọng của cô, thì thầm sát tai, một lời tuyên bố bệnh hoạn. – Em nghĩ chỉ có tôi muốn em sao? Tôi có một đứa cháu họ… nó cũng khao khát em như tôi. Đêm nay, em sẽ dạy nó thế nào là đàn bà.

Linh mở to mắt, tim đập loạn xạ. – Không… không được… em không thể… Hùng bật cười khàn khàn, bàn tay siết chặt eo cô. – Em là con đĩ của anh. Và giờ… cũng sẽ là của nó. Linh bật khóc, nước mắt trào ra, nhưng cái lồn vừa được thỏa mãn lại co bóp liên hồi, phản bội lý trí.

Tiếng gõ cửa vang lên. Linh giật mình. Hùng nhếch môi cười, ra mở cửa. Một gã trai trẻ bước vào, dáng cao gầy, áo sơ mi mở hai cúc. Gương mặt hắn non hơn Linh vài tuổi, ánh mắt vừa háo hức vừa có chút e dè. – Đây là Long, cháu họ anh – Hùng giới thiệu, giọng khàn. Rồi hắn quay sang Long, chỉ vào Linh vẫn còn đang sững sờ trên giường. – Đây là cô giáo của mày đêm nay. Cô sẽ dạy mày cách địt một con đàn bà.

Linh chết lặng. – Không… anh Hùng… em không thể… cậu ấy còn trẻ… Hùng tát nhẹ vào má cô, một cái tát không đau nhưng đầy sỉ nhục. "Im mồm." Hắn kéo cô lại giường, bắt cô nằm ngửa ra, hai chân dạng rộng. "Nằm im đấy." Rồi hắn quay sang Long. "Lại đây, thằng nhãi. Nhìn cho kỹ vào. Đây là cái lồn." Hắn dùng hai ngón tay vạch mép lồn sưng đỏ của Linh ra, để lộ hạt le và cửa mình ươn ướt. "Mày phải liếm nó trước, liếm cho nó chảy hết nước ra, hiểu chưa? Liếm đi!"

Long ban đầu còn run, nhưng trước sự áp đặt của Hùng và cảnh tượng trần trụi trước mắt, hắn cũng quỳ xuống. Hắn cúi mặt vào giữa hai chân Linh. Chiếc lưỡi non nớt bắt đầu vụng về liếm láp. Linh khóc nấc, cơ thể co rúm lại vì nhục nhã. Nhưng chiếc lưỡi của thằng trai tân, dù vụng về, lại mang một sự kích thích lạ lùng, một sự khám phá ngây ngô nhưng đầy bản năng.

Hùng đứng bên cạnh, vừa sục cặc vừa ra lệnh: "Đúng rồi, liếm mạnh vào cái hột của nó. Tay thì bóp vú đi, vú nó to thế kia cơ mà." Long làm theo, một tay bắt đầu bóp lấy bầu ngực căng tròn của Linh. Bị kích thích cả trên lẫn dưới, Linh không còn chịu nổi, cô rên lên một tiếng dài, cái lồn co giật, nước dâm phun ra ướt đẫm cả mặt Long.

Hùng cười khoái trá. "Thấy chưa? Dễ ẹc. Giờ đến lượt mày địt nó. Đè nó ra." Hắn kéo Long đứng dậy. "Nhưng địt nó thì mồm mày cũng không được nghỉ." Hùng quỳ xuống bên cạnh đầu giường, túm tóc Linh, bắt cô phải quay sang bú cặc cho hắn. "Bú đi, con đĩ. Bú cho tao trong khi cháu tao đang địt mày."

Long, giờ đã hoàn toàn dạn dĩ, đè lên người Linh, đâm con cặc non trẻ của mình vào cái lồn đã ướt sũng. Linh bị kẹp giữa, miệng ngậm đầy cặc của Hùng, lồn bị cặc của Long ra vào. Cô không còn biết mình là ai nữa, chỉ là một cái máy làm tình, một con búp bê để hai chú cháu hành hạ. Tiếng da thịt va chạm, tiếng bú mút chùn chụt, tiếng rên rỉ nghẹn ngào của cô hòa vào nhau trong căn phòng ngột ngạt. Cuối cùng, Hùng ra lệnh: "Long, bắn ra mặt nó cho tao!" Thằng bé gầm lên, rút cặc ra rồi bắn hết tinh dịch trắng đục lên mặt và ngực Linh, trong khi Hùng cũng bắn đầy vào miệng cô.

Trên chiếc kệ gỗ đối diện giường, chiếc hộp nhỏ vẫn sáng đèn đỏ, lặng lẽ ghi lại từng khoảnh khắc nhục nhã.



Trong căn hộ áp mái, Đức Anh ngồi trước màn hình laptop, kết nối trực tiếp với chiếc camera. Ánh sáng xanh từ màn hình soi rõ gương mặt hắn, nụ cười nhếch lên đầy mãn nguyện. Loa nhỏ vang lên tiếng Linh rên nghẹn, tiếng Hùng cười khàn, cả hơi thở hổn hển non trẻ của Long. Đức Anh nhấp một ngụm rượu, ngửa đầu, giọng trầm khẽ vang: – Vợ anh… nhìn em thế này… anh lại càng thấy em đẹp hơn.



Khi tất cả lắng xuống, Linh nằm rũ trên ga giường nhàu nát, tóc bết dính, toàn thân ướt đẫm mồ hôi và tinh dịch. Hùng bật cười khẽ, khoác khăn lên vai Long rồi xoa đầu hắn như khen thưởng. – Giỏi lắm nhóc, coi như đã trưởng thành.

Long gật gù, chào qua loa rồi rời đi, để lại căn phòng đặc quánh mùi thân thể. Linh quay mặt vào tường, mắt dán vào chiếc hộp nhỏ trên kệ. Cô khóc nấc, tay bấu chặt ga giường. Nỗi nhục vùi chặt, nhưng ngọn lửa trong bụng vẫn hừng hực cháy.

Trở về nhà, Linh lê bước qua cửa. Đức Anh ngồi sẵn trên sofa, không hỏi không nói, chỉ giơ điện thoại lên, màn hình đang phát lại cảnh cô bị hai chú cháu Hùng chà đạp. Cô quỵ xuống sàn, nước mắt trào ra. Đức Anh tiến lại, ngồi xuống bên cạnh, ôm vai vợ, thì thầm: – Vợ anh… em làm rất tốt.

Hắn hôn lên tóc cô, giọng hắn mềm nhưng nặng như đá buộc: – Mỗi khi em quên hết mọi thứ ngoài khoái lạc… anh lại càng yêu em hơn.

Linh vùi mặt vào ngực hắn, toàn thân run lên, hai tay siết lấy áo chồng như muốn tìm chỗ bấu víu cuối cùng. Nhưng trong lòng, cô biết sợi dây đã siết lại thêm một vòng, không còn đường nào để quay đầu. Ngoài kia, Hà Nội về khuya. Gió lùa qua cửa kính, rèm bay nhẹ, như vỗ tay cho một vở kịch đang mỗi lúc một biến thái hơn.
 

Chương 29 – Vòng Xoáy Không Lối Thoát​


1.webp


Linh trở về nhà khi trời gần sáng. Cửa căn hộ vừa đóng lại, cô liền dựa vào đó, hai chân mềm nhũn ra như không còn xương. Cô đứng bất động trong bóng tối, cố gắng hít thở. Không khí quen thuộc của căn nhà – mùi gỗ sạch, mùi trà phảng phất, mùi nước hoa của Đức Anh – giờ đây như một lời buộc tội. Cơ thể cô rã rời, một sự ê ẩm vừa ngọt ngào vừa đau đớn lan tỏa từ sâu trong xương tủy, đặc biệt là ở nơi thầm kín nhất, nơi vẫn còn cảm giác sưng tấy và nhức nhối. Mùi khách sạn, mùi mồ hôi của hai gã đàn ông và mùi tinh dịch tanh nồng dường như vẫn còn bám dai dẳng trên da thịt, một dấu ấn không thể gột rửa.

Cô bước vào nhà, lòng trống rỗng. Đêm qua, cô không còn là Linh nữa. Cô là một cái lồn, một cái miệng, một món đồ chơi được chuyền tay. Và điều đáng sợ nhất là một phần sâu thẳm trong cô - cái phần bệnh hoạn mà Đức Anh đã dày công vun trồng đã thích thú với điều đó.

Đức Anh ngồi trên sofa, bình thản như một vị thần đang chờ đợi vật hiến tế trở về. Anh ta không hỏi han, không tra xét, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Ánh mắt anh ta quét qua cơ thể cô, dừng lại ở những vết bầm tím mờ trên đùi, ở đôi môi sưng mọng. Hắn biết tất cả.

– Lại đây, vợ.

Giọng hắn trầm ấm, không một chút giận dữ. Linh lảo đảo bước tới, nhưng cô không ngồi xuống ghế. Cô quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo gục đầu vào lòng hắn, bờ vai run lên trong một cơn nức nở câm lặng. Cô không cần kể. Hắn đã xem tất cả qua ống kính của chiếc camera giấu kín.

Hắn không tra hỏi. Hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô. Rồi hắn đứng dậy, bế bổng cô lên đưa vào phòng tắm. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ xả đầy bồn nước ấm, nhỏ vào đó vài giọt tinh dầu oải hương. Hắn tự tay cởi bỏ bộ quần áo xộc xệch, vương mùi của những gã đàn ông khác trên người cô. Hắn nhìn cơ thể vợ, những vết đỏ mờ, những dấu răng trên cổ. Hắn không ghen. Trong mắt hắn chỉ có một sự chiếm hữu tuyệt đối.

Hắn nhẹ nhàng đặt cô vào bồn nước, rồi cũng bước vào, ngồi phía sau cô. Hắn lấy một chiếc khăn lụa mềm, từ từ kỳ cọ cho cô, một nghi thức “gột rửa” đầy ám ảnh.

– Ngoan lắm. Giờ để chồng lau sạch cho em. Để chồng gột rửa mùi của bọn nó.

Bàn tay hắn lướt trên da thịt cô, một cách dịu dàng đến rợn người, như một nghệ nhân đang lau chùi món đồ gốm quý giá của mình. Hắn lau sạch từng dấu vết, từng vết bầm như thể làm vậy có thể xóa đi sự thật rằng cơ thể này vừa bị những kẻ khác giày vò. Linh rùng mình, không phải ghê tởm mà là một luồng điện khoái cảm chạy dọc sống lưng. Cô ngả đầu ra sau, tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hoàn toàn buông xuôi. Tiếng rên của sự phục tùng tuyệt đối thoát ra khỏi cổ họng cô.

– Ưm… chồng ơi…

Sau khi đã "lau sạch" vợ, hắn mới rút con cặc đã cương cứng của mình ra, từ từ đâm sâu vào cô ngay trong làn nước ấm. Chậm rãi. Chắc chắn. Mỗi cú thúc là một lời khẳng định chủ quyền.

– Cái lồn này là của ai? Nói đi. – A… của chồng… – Của ai? – Của chồng! Của một mình chồng thôi… Á…

Hắn thúc mạnh hơn, giọng nói như một lời nguyền rủa ngọt ngào. "Mãi mãi là của anh."

Những ngày sau đó, Linh sống trong một trạng thái lơ lửng. Cảm giác tội lỗi giống như một vết sẹo mờ, thỉnh thoảng nhói lên khi cô vô tình chạm phải. Cô ghê tởm bản thân nhưng lại bị ám ảnh bởi sự thỏa mãn. Mỗi đêm, khi nằm một mình, cô lại không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra. Cô bắt đầu đối mặt với chính mình trong gương: mình thực sự thích cảm giác bị thao túng, hay chỉ là một cuộc chơi bệnh hoạn không thể dừng lại? Cô không có câu trả lời.

Vài hôm sau, Đức Anh thản nhiên thông báo: – Cuối tuần này em đi cà phê với chị Mai đi. Lâu rồi không gặp, chị ấy cứ hỏi thăm em mãi.

Linh chết sững. Chị Mai. Vợ của Hùng. Cái tên như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt cô. Ý nghĩ phải đối mặt với người phụ nữ đó khiến cô hoảng loạn. – Không… em không đi đâu. Em không dám gặp chị ấy. – Sao lại không dám? – Đức Anh cười, nụ cười của một kẻ săn mồi. – Em là vợ anh, em có làm gì sai đâu. Đây là bài kiểm tra của em đấy, vợ yêu. Một Nữ hoàng thì phải biết cách đối mặt với tất cả, kể cả vợ của những kẻ đang thèm khát mình.

Linh ngồi trong quán cà phê sang trọng, tim đập mạnh như muốn vỡ tung. Chị Mai ngồi đối diện, vẫn nụ cười hiền hậu, vẫn ánh mắt trong veo không một chút nghi ngờ. Chị kể về con cái, về công việc. Mỗi lời nói của chị đều như một mũi kim đâm vào tim Linh. Cô là kẻ phản bội. Là con rắn độc đang ngồi nghe câu chuyện của con mồi ngây thơ. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt chị Mai, chỉ biết cúi gằm mặt, tay khuấy ly cà phê một cách vô định.

Sau cuộc gặp gỡ đầy tra tấn đó, Linh trở về nhà như một cái xác không hồn. Đức Anh đã chờ sẵn. Anh ta không hỏi về chị Mai. Anh ta biết cô đã vượt qua bài kiểm tra. Anh ta kéo cô vào lòng.

– Em không thể quay lại đâu, vợ yêu. – Anh ta thì thầm, giọng đầy ma lực. – Anh yêu em vì em là người vợ tuyệt vời, và anh càng yêu em hơn khi em làm tất cả vì anh. Em không cần phải nói ‘không’ nữa. Cứ làm theo những gì anh muốn.

Linh không còn sức để phản kháng. Cô đã quá mệt mỏi. Tội lỗi, dằn vặt, ham muốn, tất cả hòa quyện vào nhau, kéo cô chìm sâu xuống đáy.

Trong khi đó, tại Nhật Bản…

Trọc ngồi trong căn hộ nhỏ, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại. Hắn không nhận được tin tức gì từ Đức Anh. Sự im lặng đó còn đáng sợ hơn cả những lời chửi rủa. Hắn như một con nghiện đang vật vã vì thiếu thuốc. Hắn nghiện Linh, nghiện cảm giác được chứng kiến sự trụy lạc của cô, nghiện cả sự ghen tuông bệnh hoạn của chính mình. Cơn thèm khát chiếm hữu cô dâng lên tột độ. Hắn phải có được cô, bằng mọi giá. Hắn mở laptop, đặt vé máy bay về Việt Nam. Hắn không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa.


Trở lại Hà Nội…

Đức Anh đã sắp xếp một cuộc gặp mới cho Linh. Lần này không phải Hùng, không phải Long. Mà là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, một đối tác làm ăn mà hắn muốn "thắt chặt quan hệ". Hắn chỉ đưa cho cô một địa chỉ khách sạn và một số phòng. – Tối nay, tám giờ. Anh muốn em phải phá vỡ một giới hạn cuối cùng. Đừng để anh phải nhắc lại. – Giọng anh ta lạnh lùng, không một chút cảm xúc.

Linh không còn lý do để từ chối. Cô bước vào phòng khách sạn như một cái máy. Người đàn ông lạ mặt đã chờ sẵn. Hắn ta trạc tuổi Đức Anh, thân hình vạm vỡ, ánh mắt lạnh lùng và đầy kinh nghiệm. Hắn không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô cởi đồ.

Linh làm theo một cách máy móc. Cô đứng trần truồng trước mặt hắn, cơ thể run rẩy. Hắn tiến lại gần, bàn tay thô ráp của hắn bóp mạnh lấy bầu ngực cô, khiến cô rên lên khe khẽ. Hắn đẩy cô ngã xuống giường. – Không… làm ơn… – Linh khóc, một lời van xin yếu ớt cuối cùng.

Nhưng cơ thể cô lại phản bội. Khi con cặc to lớn của gã lạ mặt chạm vào đùi cô, cái lồn nhỏ lại bắt đầu ứa nước. Hắn không cần cô đồng ý, hắn chỉ đơn giản là chiếm đoạt. Hắn lật người cô lại, bắt cô quỳ chổng mông lên. – Dạng cái mông của em ra. – Giọng hắn khàn đặc ra lệnh. Linh run rẩy làm theo. Hắn nhổ một bãi nước bọt lên tay, bôi vào lỗ đít nhỏ xinh của cô. Linh hoảng hốt giãy giụa.

– Không… đừng… chỗ đó không được… xin anh… Hắn gằn giọng. – Anh nói rồi. Đừng cử động.

Hắn giữ chặt hông cô, từ từ ấn con cặc của mình vào. Cơn đau xé ruột ập đến, khiến Linh hét lên một tiếng thất thanh. – Á! Đau! Đau quá! Rút ra đi!

Hắn mặc kệ, thúc mạnh từng nhịp, mỗi cú dập như muốn xé toạc cô ra. Dịch nhờn chảy ra ướt đẫm cả ga giường. Cơn đau. Sự nhục nhã. Chúng hòa quyện với một cơn khoái cảm bệnh hoạn không thể kiểm soát. Cô không còn là mình nữa. Cô chỉ là một cái lỗ để đàn ông tùy ý sử dụng. Đau. Đau quá. Nhưng sâu bên trong, một cơn co giật. Không phải đau. Là sướng. Ôi trời. Là sướng. Tiếng khóc của cô dần biến thành tiếng rên man dại.

– A… a… ôi… trời ơi… sâu quá… sướng… địt nát đít em đi…

Cô đã hoàn toàn buông xuôi, để mặc cho gã đàn ông xa lạ chà đạp lên cả thể xác và linh hồn mình.


Cùng lúc đó, chiếc máy bay chở Trọc hạ cánh xuống sân bay Nội Bài. Hắn bước ra khỏi cổng, hít một hơi thật sâu không khí nóng ẩm của Hà Nội. Hắn không biết mình sẽ phải đối mặt với Đức Anh như thế nào. Hắn không quan tâm. Khát khao được nhìn thấy Linh, được tham gia vào trò chơi bệnh hoạn đó đã lấn át tất cả.

Đức Anh, ngồi trong căn hộ của mình, nhìn đồng hồ. Anh ta biết Trọc đã về. Anh ta cũng biết vợ mình đang ở đâu, đang bị ai giày vò. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Anh ta nhếch mép cười. Vở kịch sắp đến hồi gay cấn.

Linh, sau khi bị gã lạ mặt hành hạ đến kiệt sức, lảo đảo trở về nhà. Cô không biết rằng, một cơn bão khác, còn khủng khiếp hơn, đang chờ đợi cô ở phía trước. Vòng xoáy đã cuốn cô vào, và không có lối thoát.
 
anime sex
cliphot
Back
Top
X