ĐÁNH THỨC TÌNH THU – Series 1
Chương 6 – Cái áo lót đầu tiên
Sáng thứ bảy, trời mưa phùn lất phất.
Thu ngồi co ro trên ghế sofa, hai tay ôm gối, mắt đỏ hoe vì đêm qua không ngủ được.
Thầy Minh bước ra từ phòng ngủ, áo sơ mi trắng bỏ ngoài quần, tóc còn ướt sau khi tắm.
Ông đặt lên bàn một cái túi nilon nhỏ màu hồng nhạt, bên trong là một chiếc áo lót học sinh, loại có mút mỏng, màu trắng tinh, viền ren bé xíu.
Thu nhìn túi, mặt nóng ran.
“Con… con chưa cần đâu thầy… ngực con vẫn phẳng mà…”
Giọng cô bé lí nhí, gần như van xin.
Thầy Minh ngồi xuống cạnh con, cách một khoảng vừa đủ để không chạm vào nhau, nhưng vẫn đủ gần để Thu ngửi thấy mùi xà bông quen thuộc.
Ông nói rất khẽ, như sợ làm vỡ không khí:
“Thầy thấy… gần đây áo phông của con… hơi lộ. Thầy sợ các bạn nam trong lớp nhìn thấy.”
Thu cúi gằm mặt, nước mắt lăn dài.
“Con không muốn lớn… con không muốn có ngực… con không muốn ai nhìn con ngoài thầy…”
Câu cuối bật ra như một lời thú tội, Thu lập tức che miệng, hoảng loạn.
Thầy Minh cứng người.
Một lúc lâu ông mới dám lên tiếng, giọng run run:
“Con… nói lại thầy nghe… con vừa nói gì?”
Thu không dám lặp lại.
Cô bé chỉ lắc đầu, khóc nức nở.
Thầy Minh đưa tay, định lau nước mắt cho con như mọi khi, nhưng bàn tay dừng lại giữa không trung.
Ông sợ.
Sợ nếu chạm vào bây giờ, ông sẽ không dừng lại được ở một cái lau nước mắt nữa.
Im lặng kéo dài đến mức cả hai nghe rõ tiếng mưa rơi ngoài hiên.
Cuối cùng thầy Minh đứng dậy, quay lưng, giọng khàn đặc:
“Con… tự thử áo nhé. Thầy ra ngoài mua cơm.”
Ông bước vội ra cửa, không dám nhìn lại.
Thu ngồi một mình trong phòng khách rộng.
Cô bé mở túi, cầm chiếc áo lót lên.
Nhỏ xíu, mềm mại, còn thơm mùi mới.
Thu cởi áo thun ra, đứng trước gương lớn trong phòng thầy.
Ngực vẫn phẳng, chỉ có hai núm hồng nhỏ xíu nhô lên vì lạnh.
Thu mặc thử áo lót, mút mỏng làm ngực trông “có vẻ” hơn một chút.
Cô bé nhìn mình trong gương, rồi bất ngờ ôm mặt khóc to.
Thầy Minh đứng ngoài cửa từ lúc nào không hay.
Ông không vào mua cơm thật.
Ông chỉ đứng đó, qua khe cửa hé mở, nhìn con gái mình đang khóc nức nở trước gương với chiếc áo lót đầu tiên trong đời.
Ông thấy vai Thu run lên từng đợt, thấy con lấy tay bấu chặt vào ngực như muốn bứt cái “dấu hiệu trưởng thành” ấy đi.
Thầy Minh nắm chặt tay vịn cửa đến trắng khớp.
Ông muốn chạy vào ôm con, muốn nói rằng con không cần lớn, muốn nói rằng thầy sẽ giữ con bé mãi mãi 10 tuổi trong vòng tay mình.
Nhưng ông không làm được.
Vì chính ông cũng đang sợ.
Sợ cái ý nghĩ vừa lướt qua đầu:
“Giá như con mãi không có ngực… thì con sẽ mãi chỉ thuộc về thầy…”
Mưa vẫn rơi.
Thu vẫn khóc.
Thầy Minh đứng sau cánh cửa, nước mắt lặng lẽ chảy xuống cổ áo sơ mi trắng, thấm thành một vệt dài không ai nhìn thấy.
Cái áo lót đầu tiên nằm lăn lóc dưới sàn.
Như một lời tuyên bố rằng:
Từ hôm nay, mọi thứ đã không còn giống nhau nữa.
Chương 7 – Tiếng khóc trong phòng tắm
Tắm**
Tối Chủ nhật.
Thu khóa mình trong phòng tắm hơn một tiếng.
Thầy Minh đứng ngoài cửa, tay nắm rồi buông tay nắm cửa không biết bao nhiêu lần.
Trong phòng tắm, Thu ngồi dưới vòi sen, nước nóng xối xả lên người nhưng cô bé vẫn run cầm cập.
Cô vừa tự sờ ngực mình lần đầu tiên một cách có ý thức, vừa khóc vừa thì thầm:
“Mình ghê tởm quá… sao mình lại muốn thầy nhìn… sao mình lại muốn thầy chạm…”
Thu lấy móng tay cào lên đùi mình đến rớm máu, như muốn trừng phạt chính cơ thể đang phản bội.
Thầy Minh nghe thấy tiếng khóc nức nở của con, cuối cùng không chịu nổi, gõ cửa:
“Thu… con sao vậy? Mở cửa cho thầy…”
Thu hét lên:
“Đừng vào! Con không muốn thầy thấy con bây giờ!”
Giọng cô bé vỡ ra, lạc đi vì sợ và xấu hổ.
Thầy Minh dựa trán vào cánh cửa, tay nắm chặt đến trắng khớp.
Ông thì thầm, đủ để chỉ mình nghe thấy:
“Thầy cũng không dám nhìn con nữa… thầy sợ thầy không kiềm chế được…”
Nước vẫn chảy.
Tiếng khóc của Thu nhỏ dần, chỉ còn tiếng nấc.
Thầy Minh ngồi bệt xuống sàn hành lang, ôm đầu, lần đầu tiên trong đời ông cầu nguyện, cầu cho con mình mãi đừng lớn.
Chương 8 – Phong và chiếc áo khoác
Sáng thứ hai, trời trở lạnh bất thường.
Phong chờ Thu trước cổng trường, tay cầm chiếc áo khoác đồng phục lớp 12, màu xanh đậm.
“Trời lạnh, cậu mặc tạm của mình.”
Thu đỏ mặt, lắc đầu lia lịa:
“Không… không được đâu… thầy thấy thì…”
Phong cười hiền:
“Thầy nào?”
Thu im bặt, cắn môi đến bật máu.
Cuối cùng cô bé vẫn mặc áo khoác của Phong, rộng thùng thình, tay áo phủ quá đầu ngón tay.
Mùi nước hoa nam thoang thoảng làm Thu chóng mặt, tim đập loạn nhịp khác hẳn khi ở cạnh thầy Minh.
Tan học, thầy Minh đến đón con như mọi ngày, đứng chết lặng khi thấy Thu mặc áo của nam sinh khác.
Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ mở cốp xe, lấy ra chiếc áo khoác của chính mình, áo vest len màu xám mà ông hay mặc đi dạy.
“Con mặc cái này về. Cái kia… để lại trường.”
Giọng ông bình thản, nhưng Thu thấy tay thầy run khi khoác áo cho mình.
Trên đường về, Thu ngồi sau xe máy, vòng tay ôm eo thầy như mọi ngày.
Nhưng lần này cô bé không dám ép sát người.
Thầy Minh cũng không nói gì, chỉ chạy chậm hơn thường lệ, như muốn kéo dài quãng đường thêm chút nữa.
Chương 9 – Nhật ký bị xé
Tối đó, Thu phát hiện mấy trang nhật ký gần đây bị xé mất.
Chính là những trang cô viết về Phong và về cảm giác lạ khi mặc áo khoác của cậu.
Thu hoảng loạn chạy vào phòng thầy, nước mắt giàn giụa:
“Thầy… thầy xé nhật ký của con đúng không?”
Thầy Minh ngồi trên ghế, tay cầm điếu thuốc chưa châm, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ:
“Thầy không muốn con viết về người khác.”
Thu hét lên:
“Đó là nhật ký của con! Thầy không có quyền!”
Thầy Minh đứng bật dậy, giọng vỡ ra lần đầu tiên:
“Thầy có quyền! Vì thầy là cha con! Vì thầy… vì thầy không chịu được khi con nghĩ về thằng nhóc đó!”
Không khí chết lặng.
Thu lùi lại một bước, mặt trắng bệch.
Thầy Minh nhận ra mình vừa nói gì, quỳ sụp xuống sàn, ôm lấy chân con:
“Thầy xin lỗi… thầy xin lỗi… thầy sợ mất con…”
Thu cũng quỳ xuống, hai cha con ôm nhau khóc giữa sàn nhà.
Nhưng lần này, trong vòng tay nhau, cả hai đều cảm nhận được một thứ gì đó đã vỡ vụn không thể hàn gắn.
Chương 10 – Đêm không ngủ chung lần đầu tiên
Sau trận cãi vã, Thu tuyên bố:
“Con sẽ ngủ riêng từ tối nay.”
Thầy Minh không ngăn, chỉ gật đầu, giọng khàn đặc:
“Ừ… con lớn rồi.”
11 giờ đêm.
Thu nằm trong phòng mình, ôm gối, khóc đến nghẹt thở vì sợ bóng tối, sợ ma như ngày bé.
12 giờ 15, cửa phòng khẽ mở.
Thầy Minh bước vào, không nói gì, nằm xuống bên cạnh con, cách một khoảng nhỏ.
Thu quay lưng lại, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn lần mò tìm tay thầy trong bóng tối.
Hai bàn tay chạm nhau.
Không ai nói gì.
Thu khóc nấc lên:
“Con sợ… con không có thầy con không ngủ được…”
Thầy Minh kéo con vào lòng, giọng run rẩy:
“Thầy cũng vậy… thầy sợ đêm nào không ôm con được…”
Họ ôm nhau thật chặt.
Nhưng cả hai đều biết:
Từ đêm nay, cái ôm đã mang một cái tên khác rồi.
Không còn là cha con nữa.
Mà là hai kẻ đang rơi tự do, không phanh, không điểm dừng.
Thu thì thầm trong nước mắt:
“Thầy ơi… con không muốn lớn nữa… con muốn mãi là con gái nhỏ của thầy thôi…”
Thầy Minh hôn lên tóc con, giọng lạc đi:
“Thầy cũng vậy… thầy xin lỗi vì đã để con lớn…”
Ngoài cửa sổ, mưa lại rơi.
Trong phòng, hai trái tim đập cùng một nhịp đau.