(Giám đốc Cty Hương Thịnh - Đỗ Thu Hương)CHƯƠNG 1: Vùng đất mới và những khởi đầu gượng gạo
Căn hộ tập thể cũ kĩ ở ngoại thành đón họ bằng một cái mùi ẩm mốc đặc quánh, cái mùi của những bức tường vôi vữa lâu ngày không được sơn lại, của những trận mưa ngấm vào và để lại vệt ố vàng loang lổ. Nó đối lập một cách tàn nhẫn với mùi nước hoa đắt tiền, mùi da thịt đàn ông và mùi của quyền lực vẫn còn vương vấn đâu đó trong tiềm thức của Thu Hương.
Trung một tay xách vali, một tay dắt con trai nhỏ, cố nặn ra một nụ cười để động viên vợ.
“Mình sắp xếp một chút là gọn gàng ngay thôi em ạ. Hơi nhỏ nhưng ấm cúng.”
Hương không nói gì, chỉ gật đầu. Nụ cười của anh như một nhát dao cứa nhẹ vào lòng cô. Ấm cúng. Phải, có lẽ là ấm cúng. Nhưng sự ấm cúng này được trả giá bằng danh dự, bằng nhân phẩm và bằng những đêm dài nhục nhã mà chỉ mình cô biết. Cô nhìn quanh. Mọi thứ đều cũ kĩ. Nền gạch hoa đã mờ xỉn, vài viên còn vênh lên. Bóng đèn vàng vọt treo trơ trọi giữa trần nhà, hắt xuống thứ ánh sáng yếu ớt, khiến mọi thứ càng thêm tồi tàn.
Đối diện cửa sổ là một đại công trường xây dựng. Tiếng máy khoan, máy ủi, tiếng sắt thép va vào nhau chát chúa, tiếng công nhân hò hét không ngừng nghỉ từ sáng sớm đến tối mịt. Nó như một bản giao hưởng hỗn loạn, tra tấn màng nhĩ, và trớ trêu thay, nó lại là nguồn sống mới của gia đình cô. Trung đã xin được một chân trong đội xây dựng ở đó.
“Anh đi làm nhé. Em ở nhà dọn dẹp rồi trông con.” - Trung nói, giọng có chút ngượng nghịu. Anh chưa bao giờ quen với việc vợ mình phải ở nhà, quanh quẩn với bốn bức tường.
“Vâng, anh đi đi. Cẩn thận nhé.” - Hương đáp, tay thoăn thoắt sắp xếp lại mấy bộ quần áo cũ vào chiếc tủ gỗ ọp ẹp.
Cô mặc một chiếc áo phông cũ của Trung, rộng thùng thình, che hết đi những đường cong chết người mà cô từng coi là vũ khí. Mái tóc dài được búi lên vội vàng. Khuôn mặt không trang điểm để lộ quầng thâm dưới mắt sau những đêm dài mất ngủ triền miên. Cô gầy đi, vóc dáng cao ráo giờ trông có phần khẳng khiu, nhưng chính điều đó lại khiến cho những nét thanh tú trên gương mặt cô càng thêm nổi bật, một vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ nhưng ẩn chứa một sức sống dai dẳng đến đáng sợ.
*( Hương): Mình đang đóng kịch. Một vở kịch hoàn hảo về người vợ cam chịu, theo chồng về một nơi xa lạ để làm lại từ đầu. Trung đang tin vào điều đó. Con trai mình cũng sẽ tin. Cả thế giới này sẽ tin. Chỉ có mình biết, đây không phải là làm lại. Đây là một cuộc trốn chạy.*
Những ngày đầu tiên trôi đi nặng nề như chính những khối bê tông ở công trường ngoài kia. Trung đi từ sáng sớm, trở về khi trời đã tối mịt, người lấm lem vôi vữa, mùi mồ hôi chua nồng quyện với mùi xi măng khô khốc. Anh đưa cho cô những đồng tiền lương nhàu nát đầu tiên.
“Anh mới được ứng lương. Em cầm lấy đi chợ, mua cho con hộp sữa.”
Hương nhận lấy, những ngón tay cô mềm mại, trắng ngần, tương phản một cách chua chát với những đồng tiền thô ráp, bẩn thỉu. Cô chợt nhớ đến những chiếc phong bì dày cộp mà ông Phú, ông Thái dúi vào tay cô. Chúng cũng là tiền, nhưng chúng sạch sẽ, thơm tho và mang lại một cảm giác quyền lực đến mê người.
*( Hương): Số tiền này, có lẽ còn không bằng tiền một bữa ăn của mình với đối tác của ông Phú, ông Dương.... Anh ấy đang tự hào vì nó. Anh ấy nghĩ rằng anh ấy đang gánh vác cả gia đình này trên đôi vai gầy của mình. Thật tội nghiệp.*
Cô vẫn giữ im lặng, mỉm cười: “Vâng, em cảm ơn chồng. Anh vất vả quá.”
Cuộc sống của họ là một chuỗi những gượng gạo. Những bữa ăn đạm bạc diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng và chạm của bát đũa và tiếng ồn ào từ công trường vọng vào. Những cuộc trò chuyện rời rạc, không đầu không cuối.
“Công việc của anh thế nào?”
“Cũng ổn em ạ. Hơi mệt nhưng vui.”
“Ừm…”
Và rồi im lặng. Sự im lặng đặc quánh, có thể cắt ra thành từng mảnh.
Đêm đến là lúc sự tra tấn trở nên rõ ràng nhất. Sau một ngày lao động mệt nhoài, bản năng đàn ông của Trung trỗi dậy. Anh ôm lấy cô, vòng tay rắn chắc, thô ráp. Hơi thở của anh phả vào gáy cô, vẫn còn mùi mồ hôi và mùi thuốc lá rẻ tiền. Anh hôn cô, một nụ hôn vụng về, đầy yêu thương nhưng cũng đầy mặc cảm.
Hương nhắm mắt, cố gắng đáp lại. Nhưng cơ thể cô, vốn đã quen với những sự đụng chạm tinh vi, bạo liệt và đầy kỹ thuật của những gã đàn ông sành sỏi, giờ đây lại thấy lạc lõng trong chính vòng tay của chồng mình. Nụ hôn của anh quá hiền. Cái vuốt ve của anh quá nhẹ.
*( Hương): Tại sao mình không có cảm giác gì? Tại sao mình lại thấy nó… nhạt nhẽo? Chết tiệt! Mày đã trở thành một con đĩ thực sự rồi, Hương ạ. Một con đĩ không còn cảm xúc với chồng.*
Cô vẫn để anh làm tình. Cơ thể cô tự động phản ứng theo những gì nó đã được “huấn luyện”. Cô rên rỉ khe khẽ, cô quàng tay ôm lấy anh, cô giả vờ đạt đến đỉnh điểm. Mọi thứ đều hoàn hảo. Hoàn hảo đến đáng sợ. Trung thỏa mãn, ôm cô vào lòng và chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn lại Hương, nằm đó, mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà loang lổ. Cô thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Bước ngoặt xảy ra vào một buổi tối cuối tuần. Sau bữa cơm, Trung hào hứng chìa cho cô xem một mẩu thông báo tuyển dụng nội bộ được dán trên bảng tin của công ty anh.
“Em xem này! Công ty đang tuyển kỹ sư cầu đường đi công tác các tỉnh miền núi, giám sát dự án mới. Thời gian mỗi chuyến từ một đến ba tháng. Lương cao gấp ba lương hiện tại của anh!” - Mắt Trung sáng lên, một niềm hy vọng le lói sau chuỗi ngày mệt mỏi. “Chỉ cần đi vài chuyến là mình có vốn kha khá rồi. Mình sẽ có tiền mua một căn nhà nhỏ, cho con đi học trường tốt, không phải ở cái nơi này nữa!”
Hương đọc mẩu tin, tim cô đập thịch một tiếng. Đi ba tháng. Xa nhà. Không có anh ở bên. Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên. Nhưng ngay lập tức, một giọng nói khác còn mạnh hơn, vang lên trong đầu cô.
*Cơ hội! Đây chính là cơ hội của mình!*
Cô ngẩng lên, nhìn chồng, giọng run run, diễn một cách hoàn hảo vai người vợ lo lắng.
“Anh… anh định đi thật à? Xa thế… Em với con ở nhà một mình thì sao?”
Trung nắm lấy tay cô, siết chặt. Bàn tay anh ấm áp và đầy tin cậy. “Anh biết là em sẽ vất vả. Nhưng anh đi cũng là vì mẹ con em thôi. Anh sẽ gọi điện về mỗi ngày. Em cứ yên tâm ở nhà. Lần này, hãy để anh gánh vác tất cả.”
Câu nói của anh như một nhát búa cuối cùng, đập tan mọi do dự trong cô. “Hãy để anh gánh vác”. Nực cười. Anh sẽ không bao giờ gánh vác nổi cái thế giới mà cô đã và đang dấn thân vào đâu.
“Nếu… nếu đó là điều tốt cho tương lai của gia đình mình… thì em ủng hộ anh.” - Hương nói, cúi mặt xuống, giấu đi ánh mắt đang lóe lên những tia nhìn sắc lẹm của sự tính toán.
Trung sung sướng ôm chầm lấy cô. “Cảm ơn em! Vợ anh là tuyệt vời nhất!”
Đêm đó, khi Trung đã ngủ say bên cạnh, hơi thở đều đều, chìm trong giấc mơ về một tương lai tươi sáng do chính tay anh xây dựng, Hương lại không tài nào ngủ được. Cô lặng lẽ ngồi dậy, đi ra ngoài ban công.
Gió đêm mát lạnh. Phía trước, đại công trường vẫn sáng đèn ở vài khu vực, tiếng máy móc vẫn âm ỉ không nghỉ. Hương nhìn nó, không còn thấy phiền nhiễu nữa. Cô nhìn nó như một con thú săn mồi nhìn vào lãnh địa của mình.
Trung sẽ đi. Một tháng, hai tháng, ba tháng… Đó là khoảng thời gian quá đủ. Quá đủ để cô không còn phải đóng kịch mỗi đêm. Quá đủ để cô có thể tự do hít thở. Và quan trọng nhất, quá đủ để cô bắt đầu xây dựng lại đế chế của riêng mình, ngay trên đống tro tàn này.
..................
Đặt chỗ










