Chương 17
Nhưng bàn tay của Hương đã giữ anh lại. Một bàn tay mềm mại, trắng trẻo đặt lên lồng ngực trần, rắn chắc của anh. Một cái chạm nhẹ, nhưng lại có sức nặng ngàn cân, đủ để ngăn mọi cử động của người đàn ông.
Trung sững lại. Anh nhìn xuống bàn tay của vợ, rồi ngước lên nhìn cô, ánh mắt đầy ngạc nhiên và hy vọng.
Ngay lập tức, Hương vòng tay qua cổ anh, kéo đầu anh xuống và đặt lên môi anh một nụ hôn. Một nụ hôn sâu, mãnh liệt, không phải của đam mê, mà là của sự trấn an, của một lời thề không lời. Cô dứt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngạc nhiên của chồng.
"Được," - cô thì thầm. "Nó là của anh. Luôn là của anh. Nhưng... trước tiên...."
Nói rồi, Hương nhẹ nhàng gỡ tay chồng ra, bước xuống giường. Cô không vào nhà vệ sinh. Cô đi về phía tủ quần áo. Trung ngạc nhiên nhìn theo.
"Em... em ra ngoài mua ít đồ. Tự dưng thèm ăn vặt một chút."
Một lời nói dối vụng về. Nửa đêm, thèm ăn vặt? Nhưng Trung, đang chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn, không còn tâm trí đâu để nghi ngờ. Anh chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Hương khoác vội một chiếc áo chống nắng rộng thùng thình bên ngoài chiếc váy ngủ, đội một chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống che gần hết khuôn mặt, và không quên đeo một chiếc khẩu trang y tế. Cô biến mình thành một bóng ma vô diện trong đêm. Cô đi xuống cầu thang của khu tập thể cũ. Ánh đèn vàng vọt, chập chờn soi tỏ những bức tường đã loang lổ, ẩm mốc. Vài con mèo hoang giật mình chạy vụt qua chân cô. Không khí nồng nặc mùi ẩm thấp và rác thải.
(Hương) *Giám đốc Đỗ Thu Hương, người có thể khiến những gã đàn ông sừng sỏ phải cúi đầu, giờ đây lại phải lén lút như một con chuột trong đêm, chỉ để đi mua một chai gel bôi trơn. Nực cười. Nực cười đến cay đắng.*
Cô đi đến một cửa hàng tiện lợi vẫn còn sáng đèn ở đầu ngõ. Ánh đèn huỳnh quang trắng xóa, lạnh lẽo bên trong làm cô chói mắt. Một cậu nhân viên trẻ tuổi đang ngồi gà gật sau quầy thu ngân.
Cô bước vào, trái tim đập thình thịch. Cô cảm thấy như mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào mình. Cô vờ đi đến quầy đồ ăn vặt, cầm lấy một gói bim bim, một chai nước suối. Rồi, cô đi vòng ra phía sau, nơi có những kệ hàng nhạy cảm. Mắt cô quét nhanh. Bao cao su... băng vệ sinh... và kia rồi. Một dãy những chai lọ nhỏ. Cô nhìn thấy nó. Một chai gel bôi trơn, vỏ hộp màu xanh trắng, trông sạch sẽ, chuyên nghiệp, và cũng thật trơ trẽn.
Tay cô hơi run. Cô liếc nhanh về phía quầy thu ngân. Cậu nhân viên vẫn đang cúi đầu xem điện thoại. Như một tên trộm, cô chộp lấy cái hộp, giấu nó vào giữa gói bim bim và chai nước, rồi bước nhanh ra quầy.
"Của chị hết 138 ngàn ạ." - Cậu nhân viên nói, mắt không rời khỏi màn hình điện thoại.
Tiếng *bíp* của máy quét mã vạch vang lên, đối với Hương, nó chói tai như tiếng còi báo động. Cô vội vã trả tiền rồi gần như chạy ra khỏi cửa hàng.
Hương đi về, tay nắm chặt chiếc túi nilon. Cái chai nhỏ bên trong bỗng trở nên nặng trĩu. Nó không còn là một món đồ. Nó là một sự lựa chọn. Là câu trả lời của cô.
Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ. Trung vẫn ngồi đó, trên mép giường, như một cậu học trò đang chờ nhận phán quyết. Anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự lo âu, hy vọng và cả xấu hổ. Hương không nói một lời. Cô bước tới chiếc bàn đầu giường, đặt gói bim bim và chai nước xuống. Rồi, trước ánh mắt của Trung, cô từ từ lấy ra chai gel bôi trơn.
Cô đặt cái chai nhỏ xuống mặt bàn gỗ. Dưới ánh đèn ngủ màu vàng, vỏ hộp màu xanh trắng hiện lên rõ mồn một.
Đó là câu trả lời của cô. Một câu trả lời không cần lời nói.
Trung nhìn cái chai, rồi nhìn cô. Khuôn mặt anh dãn ra. Hương nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay chồng. Không khí ngượng ngùng đã quay trở lại, nhưng lần này, nó không còn sự xa cách nữa. Nó là sự bối rối trước một điều cấm kỵ sắp diễn ra.
"Em... em vào nhà vệ sinh một chút."
Cô cầm chai gel, bước vào nhà tắm. Cô bật đèn, nhìn khuôn mặt mình trong gương. Một khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ. Cô vừa làm một việc mà trước đây cô không bao giờ có thể tưởng tượng được. Nhưng cô không thấy nhục nhã. Cô chỉ thấy một sự thương cảm vô bờ dành cho người đàn ông đang đợi cô trên giường.
Như một lời chuộc lỗi, hay một sự dâng hiến cuối cùng, Hương trườn người lên giường. Cô không nằm xuống ngay, mà bò từ phía chân giường lại gần Trung bằng bốn chân, tựa như một con mèo cái đang tiến đến ve vãn chủ nhân của nó. Chiếc váy ngủ cotton trắng đơn giản, thứ trang phục của một người vợ ngoan hiền, giờ đây lại trở nên khêu gợi đến lạ kỳ khi nó co lên, để lộ ra gần như toàn bộ cặp mông tròn lẳn, trắng muốt và khe mông sâu hút.
Trung nín thở nhìn theo từng chuyển động của vợ. Hương không nhìn anh, cô chỉ cúi đầu, mái tóc đen dài xõa xuống che đi một phần khuôn mặt, rồi cô rướn người về phía trước, dùng đôi môi mềm mại của mình ngậm lấy “cậu em” đang dần cương lên của chồng.
Cô bắt đầu bú mút một cách say mê. Cái lưỡi điêu luyện từng phục vụ bao gã đàn ông giờ đây dồn hết sự dịu dàng và tình yêu vào để chiều chuộng chồng. Tiếng “chụt chụt” ướt át vang lên trong không gian tĩnh lặng. Cô vừa mút, vừa ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt long lanh ngấn nước, một ánh nhìn vừa mời gọi, vừa có chút gì đó van xin sự tha thứ.
Trung khẽ rên lên. Bàn tay anh tìm đến mái tóc cô, luồn những ngón tay vào, vuốt ve. Cảm giác được người vợ đoan trang của mình phục vụ theo cách này khiến anh vừa ngỡ ngàng, vừa sung sướng đến tột độ. "Cậu em" của anh nhanh chóng căng cứng hết cỡ, gân guốc nổi lên cuồn cuộn.
Khi cảm thấy chồng đã hoàn toàn sẵn sàng, Hương mới từ từ nhả ra. Cô không đứng dậy. Cô chống hai tay, từ từ ngồi lên người anh. Cô nắm lấy dương vật của chồng, tự mình định hướng, rồi chậm rãi hạ người xuống.
“Phụp…”
Một tiếng kêu khẽ vang lên khi hang động ấm nóng của cô nuốt trọn lấy thứ vũ khí của chồng.
“Ôi… Hương…” Trung thở ra một hơi dài sung sướng. Cảm giác quen thuộc, ấm áp, vừa khít khao này luôn khiến anh mê đắm.
Hương bắt đầu chuyển động, một cách khoan thai, nhẹ nhàng. Cô nhún nhảy trên người anh như một nữ kỵ sĩ. Hai bầu vú căng tròn nảy lên theo từng nhịp, đầu ti cương cứng cọ vào lồng ngực anh, tạo ra những luồng điện râm ran.
“Thích không anh?” Cô thì thầm, cúi xuống hôn lên môi anh.
“Thích… Thích lắm… Vợ anh giỏi quá…” Trung đáp lại, hai tay bắt đầu bóp mạnh lấy cặp mông tròn lẳn của cô.
Hương mỉm cười, tăng tốc. Cô lắc hông, rên rỉ, diễn một màn dâm đãng cuồng nhiệt, một màn trình diễn mà cô đã quá quen thuộc. Nhưng đêm nay, khán giả duy nhất của cô là chồng. Cô muốn dồn hết mọi kỹ năng, mọi sự từng trải của mình để bù đắp cho anh, để khiến anh quên đi những nghi ngờ ban chiều. Tiếng da thịt va vào nhau “bành bạch” ngày một dồn dập.
Khi cả hai đều đã hưng phấn tột độ, khi cơ thể cô đã ướt đẫm mồ hôi và dịch ái ân, Hương đột ngột dừng lại. Cô thở dốc, nhìn thẳng vào mắt chồng.
“Anh…” Giọng cô run run.
Cô từ từ trượt xuống khỏi người anh, rồi nằm ngửa ra giường. Trong ánh đèn ngủ vàng vọt, cơ thể tuyệt mỹ của cô hiện ra như một bức tượng sống. Làn da trắng nõn lấm tấm mồ hôi, hai bầu vú phập phồng theo từng nhịp thở, và vùng tam giác bí ẩn đang ướt át, mời gọi.
Nhưng cô không dừng lại ở đó. Cô từ từ dang rộng hai chân, rồi co lên, dùng hai tay ôm lấy đầu gối, kéo ép về phía ngực mình. Hành động đó khiến toàn bộ phần mông và hậu môn của cô phơi bày ra trước mắt Trung một cách trần trụi nhất.
“Trung… Lại đây anh…” Giọng cô thì thầm, vừa có sự ngượng ngùng, vừa có sự mời gọi không thể chối từ. “Hãy vào ‘nơi đó’ đi anh… Hãy là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của em ở nơi đó…”
Trung sững người. Anh nhìn chằm chằm vào hậu môn đang khẽ co giật của vợ. Lời mời gọi táo bạo này, sự dâng hiến trọn vẹn này đã đánh tan mọi sự tự ti, mọi cơn ghen tuông trong anh. Anh trườn người tới, trái tim đập như trống trận.
Hương đã chuẩn bị sẵn một tuýp gel bôi trơn nhỏ trên đầu giường. Cô lấy nó, bóp một ít ra tay Trung. “Dùng cái này đi anh… cho đỡ đau…”
Trung run run làm theo. Anh thoa chất gel lạnh buốt lên dương vật của mình, rồi cẩn thận bôi lên cả hậu môn đang khép chặt của vợ. Anh cúi xuống, hôn lên đó một cái, hít hà mùi hương cơ thể cô.
“Em sẵn sàng chưa?” Anh hỏi, giọng khàn đặc.
Hương không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, hai tay bám chặt lấy ga giường.
Trung quỳ giữa hai chân vợ, một tay giữ lấy hông cô, tay kia cầm lấy dương vật, cẩn thận đặt vào hậu môn. Anh đẩy nhẹ.
“A!” Hương kêu lên một tiếng nhỏ, người khẽ giật lên vì cảm giác đau rát và căng tức. Hậu môn còn trinh khít chặt, cố gắng chống lại kẻ xâm nhập.
“Đau lắm à em? Hay thôi nhé?” Trung dừng lại ngay lập tức, lo lắng.
“Không sao…” Hương cắn môi, thì thầm. “Anh… cứ từ từ thôi… Em chịu được.”
Nhận được sự cho phép, Trung hít một hơi sâu, rồi dùng sức đẩy mạnh hơn. Lần này, đầu dương vật đã lọt qua được vòng cơ siết chặt, tiến vào bên trong một chút. Hậu môn của cô bắt đầu phải nới lỏng ra, một cách miễn cưỡng, để tiếp nhận kẻ xâm nhập to lớn.
Cảm giác vừa đau, vừa căng chặt đến cực độ khiến Hương phải rên lên. Nhưng đó không phải là tiếng rên của sự từ chối, mà là một âm thanh pha lẫn giữa đau đớn và một sự kích thích bệnh hoạn không thể gọi tên.
Trung tiếp tục đẩy vào, từng chút, từng chút một. Cuối cùng, toàn bộ chiều dài dương vật của anh đã nằm trọn bên trong “vùng đất cấm” của vợ. Anh thở phào một tiếng, cảm nhận sự chật chội, nóng bỏng và ẩm ướt đang bao bọc, siết chặt lấy mình. Một cảm giác sở hữu tuyệt đối và điên cuồng dâng lên trong lồng ngực. Anh đã là người đầu tiên. Anh đã cắm ngọn cờ của mình lên vùng lãnh thổ cuối cùng, thiêng liêng nhất của vợ.
Anh bắt đầu chuyển động. Rất chậm. Những cú thúc ban đầu còn ngập ngừng, nhưng khi cảm nhận được cơ thể Hương đã dần thích nghi, không còn gồng cứng, anh trở nên mạnh bạo hơn. Cảm giác đau rát của Hương dần được thay thế bằng một khoái cảm mãnh liệt, một sự cọ xát dữ dội mà âm đạo không bao giờ có thể mang lại.
“Ôi… Hương… bên trong em… chặt quá… nóng quá…” Trung rên rỉ, anh tăng tốc, thúc mạnh hơn, sâu hơn.
“A… a… Trung… mạnh nữa đi anh… sâu vào… Ôi…” Hương không còn giữ được sự kiểm soát nữa. Cô rên la một cách dâm đãng, hai chân quắp chặt lấy hông chồng, mông cong lên để đón nhận những cú thúc của anh một cách trọn vẹn nhất.
Tiếng da thịt va vào nhau "bành bạch" vang lên trong căn phòng, hoà cùng tiếng rên rỉ của hai con người đang quấn lấy nhau trong một cuộc truy hoan cấm kỵ. Cuộc làm tình không chỉ là sự giải toả dục vọng, nó còn là một nghi lễ khẳng định lại chủ quyền, một sự dâng hiến và chiếm đoạt đến tận cùng của thể xác và linh hồn.
Cơn đau ban đầu, dù đã được dự liệu, vẫn khiến Hương phải cắn chặt môi, hai tay bám riết lấy tấm ga giường trắng muốt, những khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Cô cảm nhận rõ ràng từng vùng da thịt của dương vật chồng đang nong rộng hậu môn còn hoang sơ của mình. Cảm giác căng tức, chật chội đến cực hạn, vừa đau rát vừa có một sự kích thích lạ lẫm chạy dọc sống lưng. Trung, cảm nhận được sự gồng cứng của vợ, cũng di chuyển hết sức chậm rãi. Anh giống như một nhà thám hiểm đang dò dẫm những bước chân đầu tiên trên một hành tinh xa lạ, vừa tò mò, vừa sợ hãi làm tổn thương đến vẻ đẹp nguyên sơ của nó.
Anh giữ nguyên tư thế, không dám thúc sâu thêm, chỉ để "cậu em" của mình nằm yên bên trong, cho cơ thể cô có thời gian để thích ứng. Anh cúi xuống, hôn lên tấm lưng trần đẫm mồ hôi của vợ.
"Đau lắm không em?" - Giọng anh thì thầm, đầy lo lắng.
Sự dịu dàng đó, ngay trong khoảnh khắc cấm kỵ và có phần bạo liệt này, chính là thứ làm tan chảy sự phòng bị của Hương. Cô không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu. Và đó chính là tín hiệu đầu tiên.
Trung hiểu ý. Anh bắt đầu cử động, nhẹ nhàng nhấp vào, rút ra. Mỗi một chuyển động đều chậm và nông, như một sự thăm dò. Nhưng rồi, anh cảm nhận được một sự thay đổi tinh vi.
Sự thay đổi không đến từ lời nói. Nó đến từ cơ thể.
Cặp mông tròn lẳn của Hương, vốn đang gồng lên một cách cứng nhắc, bỗng nhiên hơi chùng xuống. Nó không còn căng ra để chống cự, mà dường như đang mềm đi, thả lỏng, để đón nhận sự xâm nhập một cách thụ động. Những thớ cơ bên trong hậu môn, sau một hồi co thắt để chống lại kẻ lạ mặt, cũng bắt đầu giãn ra, bớt đi sự siết chặt đến nghẹt thở lúc đầu.
Hơi thở của cô không còn là những nhịp nín nhịn ngắn và gấp gáp nữa. Một hơi thở dài, sâu hơn, thoát ra từ lồng ngực. Và rồi, một âm thanh khẽ khàng, gần như không thể nghe thấy, bật ra từ khoé môi cô.
"Ưm..."
Nó không phải tiếng rên vì đau. Nó là một âm thanh trầm đục của sự hưởng ứng vô thức.
Đối với Trung, âm thanh đó còn có giá trị hơn vạn lời cho phép. Nó là một tín hiệu đồng thuận không thể rõ ràng hơn. Mọi sự do dự, lo lắng trong anh tan biến, thay vào đó là một sự tự tin và một ngọn lửa chiếm hữu bùng lên dữ dội.
(Trung): Em ấy thích nó. Em ấy đang đón nhận mình. Đúng rồi. Em là của anh, Hương ạ. Nơi này là của anh. Chỉ một mình anh thôi.*
Ngay lập tức, hành động của anh thay đổi. Những cú thúc không còn dò dẫm. Chúng trở nên mạnh hơn, sâu hơn, dứt khoát hơn.
"Phập... phập..."
Âm thanh của da thịt va chạm vào nhau một cách trần trụi bắt đầu vang lên. Mỗi cú thúc của anh giờ đây đều đi đến tận cùng, lút cán, làm cặp mông trắng nõn của Hương rung lên bần bật. Anh không còn là nhà thám hiểm, anh đã trở thành một kẻ chinh phạt đang cày xới trên mảnh đất màu mỡ của mình.
Dưới ánh đèn vàng vọt, một cảnh tượng đầy nhục dục hiện ra. Người đàn ông với tấm lưng trần vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn đang gồng lên theo từng nhịp thúc. Bên dưới anh là thân hình mềm mại, trắng muốt của người phụ nữ. Chiếc váy ngủ bị kéo tốc lên, phơi bày toàn bộ cơ thể trần trụi. Hai cơ thể, một mạnh mẽ, một mềm mại, quấn lấy nhau trong một tư thế đầy bản năng và thú tính.
Trung trườn người lên, hai tay anh không còn giữ ở hông cô nữa. Một tay luồn lên phía trên, nắm trọn lấy bầu vú phải căng tròn của Hương, bóp mạnh. Tay kia, anh đưa lên, nắm lấy cằm cô, kéo nghiêng về một bên để có thể thì thầm vào tai cô.
"Thế này... có thích không em?" - Giọng anh khàn đặc, không còn là sự lo lắng, mà là một câu hỏi của kẻ thống trị, muốn nghe lời xác nhận từ kẻ bị chinh phục.
Hương không thể nói thành lời. Sự kích thích từ phía sau quá mãnh liệt, cộng thêm cảm giác bầu vú bị bóp mạnh khiến cô chỉ có thể rên lên.
"Ưm... á... Thích... Chồng ơi... sâu quá..."
Câu trả lời đứt quãng, dâm đãng đó như một liều thuốc kích thích cực mạnh đối với Trung. Anh cười một cách mãn nguyện.
Dương vật của anh, trơn bóng vì gel và dịch thể, đang ra vào một cách mạnh bạo trong cái lỗ nhỏ siết chặt. Mỗi lần anh rút ra, những nếp nhăn của hậu môn lại giãn ra theo, để lộ một màu hồng sẫm ẩm ướt. Và mỗi khi anh thúc vào, nó lại biến mất hoàn toàn bên trong, chỉ còn lại gốc dương vật và hai hòn bi căng cứng va chạm "bành bạch" vào cặp mông mềm mại của cô, tạo nên những âm thanh ướt át, tục tĩu.
Cảm giác được lấp đầy một cách căng tức, sự ma sát thô bạo nhưng đầy khoái lạc khiến lý trí của Hương bắt đầu tan rã. Cô không còn nghĩ được gì nữa. Sự ghê tởm, sự cấm kỵ ban đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một ham muốn thuần túy, một nhu cầu được giày vò, được chiếm đoạt một cách mạnh mẽ hơn nữa. Cô bắt đầu chủ động phối hợp, lắc hông theo từng nhịp của chồng, đẩy mông về phía sau để đón nhận những cú thúc của anh một cách trọn vẹn nhất. Tín hiệu đồng thuận đã được gửi đi, và giờ là lúc cả hai cùng chìm vào cơn bão của khoái lạc. Trung ghì chặt lấy cặp vú tròn và dày của vợ, bắt đầu một cuộc xâm nhập đầy mạnh bạo. Những cú thúc của anh không còn mang tính thử nghiệm, chúng trở nên sâu, mạnh và đầy uy lực. Anh muốn lấp đầy cô, muốn cô cảm nhận sự hiện diện của anh trong từng thớ thịt, muốn đóng dấu chủ quyền của mình lên "vùng đất" mà anh là người đầu tiên khai phá.
"Phập... phập... phập..."
Tiếng da thịt va chạm vào nhau một cách trần trụi, ướt át vang vọng khắp phòng. Cặp mông trắng nõn của Hương rung lên theo từng cú dập không thương tiếc của chồng, tạo thành những gợn sóng thịt đầy khêu gợi. Cảm giác căng tức đến tột độ từ phía sau, sự ma sát của một vật thể to lớn đang cày xới trong một không gian chật hẹp khiến toàn bộ hệ thần kinh của Hương như bùng nổ. Cô không còn nghĩ được gì nữa, chỉ có thể úp mặt xuống gối, miệng hé ra rên rỉ theo từng nhịp thúc của chồng.
"A... a... Trung ơi... Sâu quá... Sướng..."
Nhưng Trung không muốn dừng lại ở đó. Cơn ghen tuông và cảm giác sở hữu đang sục sôi trong máu khiến anh muốn một sự chinh phục toàn diện. Anh muốn cô phải phát điên vì anh, phải tan chảy dưới tay anh, phải thừa nhận anh là chủ nhân duy nhất của cả thể xác lẫn tâm hồn cô.
Trong khi vẫn duy trì nhịp thúc điên cuồng từ phía sau, anh trườn người lên, để lồng ngực vạm vỡ của mình áp chặt vào cặp vú mềm mại của Hương. Hơi thở nóng hổi của anh phả vào gáy cô. Bàn tay phải của anh, bàn tay chai sạn vì những tháng ngày lao động vất vả, luồn xuống tìm đến bầu vú căng tròn của vợ. Anh không vuốt ve, anh bóp mạnh, nhào nặn nó một cách thô bạo như thể muốn nó phải biến dạng trong tay mình.
"Á!" - Hương kêu lên một tiếng vì đau. Sự đau đớn ngọt ngào từ bầu vú bị hành hạ và khoái cảm dồn dập từ phía dưới tạo thành một sự tương phản mãnh liệt, một luồng điện kích thích chạy dọc sống lưng cô.
Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả. "Cơn bão" thực sự chỉ mới bắt đầu.
Bàn tay còn lại của Trung không để yên. Nó trượt trên chiếc bụng phẳng lì của Hương, lướt qua rốn, rồi tìm đến "khu rừng rậm" phía trước. Vùng đất đó đã hoàn toàn bị bỏ quên, nhưng nó không hề khô cạn. Dâm thủy đã tuôn ra ướt đẫm từ lúc nào, như một phản ứng vô thức trước sự kích thích mãnh liệt từ phía sau.
Những ngón tay thô ráp của Trung, giờ đây đã trơn ướt vì dịch ái ân của vợ, tìm đến hạt nhân của sự khoái lạc. Âm vật nhỏ bé, vốn đã sưng mọng và nhạy cảm, giờ đây bị những ngón tay của anh vần vò, xoa nắn một cách không thương tiết. Anh dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy nó, miết mạnh, xoay tròn.
"A... a... a... Đừng... chồng ơi... nhiều quá... em..."
Hương bắt đầu hoảng loạn. Cơ thể cô lúc này như một chiến trường bị tấn công từ nhiều hướng. Phía dưới là những cú thúc sâu và mạnh mẽ vào hậu môn. Phía trên, bầu vú bị bóp nắn đến tê dại. Và ở dưới vùng rừng rậm, nơi nhạy cảm nhất, đang bị tra tấn bởi những ngón tay của chồng. Các luồng khoái cảm xung đột, chồng chéo, va đập vào nhau, khiến não bộ cô bị quá tải.
(Hương): Trời ơi... không... đừng... nhiều quá... Khắp nơi... chỗ nào cũng là anh ấy... Lý trí ơi, mày đâu rồi... Mình sắp vỡ ra mất...*
Trung cảm nhận được sự co giật của vợ. Anh biết cô sắp không chịu nổi nữa. Anh cười khẩy, một nụ cười của kẻ thống trị tuyệt đối. Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô, giọng gầm gừ như một con thú:
"Của anh... Tất cả là của anh... Cái lồn dâm đãng này cũng là của anh... Nó phải chảy nước vì anh... Hiểu chưa?"
Nói rồi, anh càng ra sức thúc mạnh hơn từ phía sau, đồng thời những ngón tay phía trước cũng tăng tốc, xoay và miết một cách điên cuồng.
Toàn bộ cơ thể Hương run lên bần bật. Lưng cô ưỡn cong lên một cách phi tự nhiên. Hông cô lắc điên cuồng, không còn là để phối hợp, mà là một sự co giật mất kiểm soát. Cô không còn rên rỉ nữa, cô hét lên, tiếng hét vừa đau đớn, vừa sung sướng đến tột cùng. Cơn bão kép đã đổ bộ, và nó đang xé nát cô ra thành từng mảnh.
Cơn bão kép đang tàn phá cơ thể và lý trí của Hương. Toàn thân cô run lên bần bật như một chiếc lá trong gió lớn. Hông cô lắc điên cuồng, không còn là sự phối hợp mà là những cú giật co thắt không thể kiểm soát. Cô cắn chặt vào gối, nhưng không thể ngăn được những tiếng la hét dâm đãng, man dại thoát ra khỏi cổ họng.
Trung như một con thú đã nếm được mùi máu. Sự hưởng ứng điên cuồng của vợ, sự mất kiểm soát của cô càng làm cho bản năng chiếm hữu và cơn ghen tuông bệnh hoạn trong anh bùng lên dữ dội. Anh cảm thấy kích thích bên ngoài âm vật vẫn là chưa đủ. Anh muốn nhiều hơn thế. Anh muốn chiếm đoạt cô một cách toàn diện, muốn lấp đầy mọi khoảng trống trên cơ thể cô, muốn cô biết rằng không một góc khuất nào của cô có thể thoát khỏi sự xâm chiếm của anh.
Anh đột ngột rút bàn tay đang tra tấn âm vật cô ra. Hương khẽ rên lên một tiếng hụt hẫng, tưởng rằng cơn tra tấn ngọt ngào đã kết thúc. Nhưng cô đã lầm.
Trung dùng chính bàn tay đó, đã ướt đẫm dịch thể của cô, không một chút do dự, mạnh bạo thọc thẳng hai ngón tay vào sâu bên trong âm đạo của cô.
"Áaaaaa!"
Lần này, Hương hét lên một tiếng xé lòng. Cảm giác bị xâm nhập cùng lúc ở cả hai lỗ khiến cô có cảm giác như cơ thể mình sắp bị xé làm đôi. Một bên là sự căng chặt đến cực hạn của hậu môn đang bị dương vật của chồng cày nát. Một bên là cảm giác nong rộng đột ngột, có phần thô bạo của hai ngón tay đang khuấy đảo bên trong âm đạo.
Nhưng sự kinh hoàng chưa dừng lại ở đó.
Bên trong cái hang động nóng bỏng và ướt át, hai ngón tay của Trung bắt đầu cong lại, tạo thành một cái móc. Anh bắt đầu thực hiện những động tác "móc", cọ xát một cách thô bạo và trực diện vào điểm G của cô.
Mỗi lần dương vật anh thúc sâu vào hậu môn, hai ngón tay anh lại móc mạnh vào thành trong của âm đạo. Hai hành động diễn ra đồng thời, tạo ra một sự cộng hưởng hủy diệt.
Bình luận (Hương): A... A... A... Hai nơi... cùng một lúc... Vỡ ra... vỡ ra mất... Không thể...
Toàn bộ vùng bụng dưới của cô như có một quả cầu lửa đang nổ tung. Sự kích thích từ hậu môn vốn đã mãnh liệt, giờ đây được cộng hưởng với sự tấn công trực diện vào điểm G, tạo ra một cơn khoái cảm chưa từng có, một cơn khoái cảm vượt xa mọi giới hạn mà cô từng biết, dù là với Sơn, với Phú hay bất kỳ gã đán ông nào khác.
Cảnh tượng giờ đây đã vượt qua ranh giới của một cuộc làm tình, nó giống như một cuộc hành hình nhục dục. Người đàn ông vẫn đang điên cuồng thúc từ phía sau. Phía dưới, bàn tay anh ta biến mất hoàn toàn bên trong cơ thể người phụ nữ, chỉ thấy cổ tay đang cử động một cách mạnh bạo. Cơ thể người phụ nữ co giật dữ dội, lưng ưỡn cong lên một cách phi tự nhiên, hai chân duỗi thẳng, các ngón chân quắp chặt lại. Cô không còn là Thu Hương nữa, cô chỉ còn là một cơ thể đang đón nhận sự xâm chiếm toàn diện, một thực thể của khoái lạc và đau đớn.
Trung gầm lên, giọng anh khàn đặc vì hưng phấn. Anh cảm nhận được sự co thắt điên cuồng từ cả hai nơi. Anh biết mình đã đẩy cô đến giới hạn cuối cùng.
"Nói... nói cho anh nghe... em là của ai?" Anh vừa thúc vừa gằn giọng hỏi.
"Của... của anh... Aaaaa... Em là con đĩ... con đĩ của chồng... Chồng ơi... giết em đi..."
Hương mê sảng, tuôn ra những lời lẽ tục tĩu mà chính cô cũng không ý thức được.
Dương vật của Trung vẫn đang dập một cách điên cuồng vào hậu môn cô, mỗi cú thúc là một sự căng tức đến tột độ. Cùng lúc đó, hai ngón tay của anh đang cày xới, móc vào điểm G bên trong âm đạo, tạo ra những luồng điện giật nhói lên tận óc. Và ở phía trên, bàn tay còn lại vẫn đang bóp nát bầu vú cô. Cơ thể Hương bị kéo căng theo ba hướng khác nhau của khoái lạc.
Cô không còn rên rỉ. Cô gào lên. Một tiếng gào man dại, phi nhân tính, không phải của một người đàn bà đang làm tình mà là của một con thú đang bị xé xác. Toàn bộ cơ thể cô ưỡn cong lên một cách phi tự nhiên, gần như gãy gập, tạo thành một hình cánh cung đầy ma mị trên chiếc giường trắng. Sức mạnh của cơn co giật lớn đến nỗi hai bàn tay cô, vốn đang bám chặt lấy ga giường, siết lại và xé toạc một mảng vải lớn. Tiếng "xoẹt" của vải bị xé rách chìm nghỉm trong tiếng gào thét của cô.
Các ngón chân cô quắp chặt lại. Toàn bộ cơ bắp từ đùi, bụng, đến lưng đều co cứng lại, run lên bần bật.
Và rồi, điều không tưởng đã xảy ra.
Ngay tại đỉnh điểm của cơn co giật, khi Trung thúc vào sâu nhất và ngón tay anh móc mạnh nhất, một dòng nước ấm nóng, trong vắt, không mùi, bất ngờ phun mạnh ra từ âm đạo của Hương. Nó không phải là nước tiểu, nó là một dòng dịch của sự khoái lạc bị đẩy đến cực hạn, một hiện
tượng mà chính cô cũng chưa bao giờ trải qua. Dòng nước phun ra thành tia, làm ướt đẫm cả bụng dưới của cô, một phần bụng của Trung và một khoảng lớn trên tấm ga giường.
Cảnh tượng vừa trần trụi vừa gây sốc. Người phụ nữ đang trong cơn co giật dữ dội, cơ thể uốn cong như một cây cung, và từ giữa hai chân cô, một dòng nước phun ra. Đó là biểu hiện của sự đầu hàng tuyệt đối, là khoảnh khắc cơ thể đã hoàn toàn phản bội và giành
lấy quyền kiểm soát từ lý trí.
Trung sững sờ trong một giây. Anh cảm nhận được dòng nước ấm nóng bắn cả vào tay mình. Cảnh tượng vợ mình quằn quại, la hét, và "phun nước" một cách mất kiểm soát như một con điếm hạng sang đã đánh thẳng vào bản năng thú tính nguyên thủy nhất của anh. Sự ghen tuông, sự chiếm hữu,
sự hưng phấn... tất cả dồn lại thành một.
"Aaaaaaa!"
Anh gầm lên một tiếng cuối cùng như một con dã thú. Anh thúc thêm vài cú nữa như trời giáng, rút hết toàn bộ sức lực của mình, rồi bắn tất cả dòng tinh dịch nóng hổi của mình vào sâu bên trong hậu môn cô. Một dòng tinh dịch nhiều và mạnh mẽ, như để khẳng định chiến thắng cuối cùng và tuyệt đối của mình.