Chương 1 : Vùng Đất Mới, Luật Chơi Cũ
Đầu tháng sau, ông Phú chính thức chia tay công ty. Sự ra đi của ông Phú giống như một cơn mưa rào mùa hạ cuốn trôi đi lớp bụi bẩn và không khí oi bức đã đè nặng lên tâm hồn Thu Hương suốt một thời gian dài. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cảm thấy mình có thể hít thở một luồng không khí trong lành, không còn bị ám ảnh bởi mùi của những gã đàn ông lạ mà quen. những cái chạm vô tình đầy ẩn ý, và cảm giác nhơ nhuốc mỗi khi về nhà đối diện với chồng. Cô đã tự hứa với lòng mình, đây sẽ là một khởi đầu mới, một cơ hội để cô làm lại, để trở về làm một người vợ, một người mẹ đúng nghĩa, một nhân viên mẫn cán dùng năng lực để khẳng định vị trí chứ không phải bằng thể xác.
Để tự đánh dấu cho sự thay đổi này, Hương cất hết những bộ váy hàng hiệu cắt xẻ táo bạo mà ông Phú mua cho vào sâu trong góc tủ. Cô chọn cho mình những bộ trang phục kín đáo đến mức gần như trở lại thời còn là một cô kỹ sư nhà nước. Sáng hôm ấy, cô đến công ty trong một chiếc sơ mi trắng cài cúc cao đến tận cổ, bên ngoài là bộ vest công sở màu xám chì, và chiếc quần tây ống đứng. Mái tóc dài được búi lên gọn gàng, để lộ chiếc cổ cao thanh tú. Cô trang điểm nhẹ, chỉ một chút son phớt màu hồng cam, đủ để khuôn mặt không nhợt nhạt. Trông cô vừa chuyên nghiệp, vừa có một chút gì đó xa cách, một nỗ lực vô vọng để tự lừa dối bản thân rằng mình đã "trong sạch" trở lại.
Giám đốc mới, người thay thế ông Phú, tên Dương. ông Dương, một người đàn ông ngoài bốn mươi, dáng vẻ lịch lãm, trí thức. Trong buổi họp, ông Phú cũng thông báo quyết định bổ nhiệm Thu Hương làm trưởng phòng kinh doanh, nhưng sẽ tạm thời kiêm luôn vị trí thư ký để hỗ trợ giám đốc mới trong thời gian đầu.
—------------------
"Báo cáo quý này cô xem lại giúp tôi nhé, có mấy con số tôi thấy chưa ổn lắm," ông Dương nói, nhưng mắt gã lại không nhìn vào tập tài liệu trên bàn, mà dán chặt vào cặp mông của Hương khi cô cúi xuống sắp xếp lại giấy tờ. Một cái nhìn đặc quánh, hữu hình, khiến sống lưng cô lạnh toát.
Hương bình thản đứng thẳng dậy, xoay người đối diện với gã. "Thưa sếp, báo cáo này tôi đã kiểm tra kỹ ba lần. Các con số đều được lấy trực tiếp từ bộ phận kế toán và kinh doanh, không có sai sót đâu ạ."
ông Dương hơi bối rối, gã ho khan một tiếng, vội chuyển chủ đề. "À... ừm, tôi tin vào sự cẩn thận của cô. Chỉ là... dạo này nhiều việc quá, tôi hơi đau đầu."
Gã bắt đầu những hành vi quấy rối cấp thấp, những thứ mà lão Phú cáo già còn chẳng thèm làm. Khi cô đứng trình bày báo cáo, gã sẽ tiến lại rất gần, giả vờ cùng nhìn vào màn hình máy tính, nhưng hơi thở của gã thì phả vào gáy cô. Khi đi lướt qua bàn cô, tay gã sẽ "vô tình" lướt qua eo, qua hông cô một cách nhẹ bẫng. Những cái chạm thoáng qua nhưng đầy chủ đích.
*“Gã này còn không bằng một góc của lão Phú,”* Hương thầm nghĩ trong đầu với một sự khinh bỉ không che giấu. *“Lão ta dù là quỷ râu xanh, nhưng ít nhất là một con hổ thực sự, có năng lực, có bản lĩnh. Còn gã này, đúng là một con cọp giấy. Nhưng một con cọp giấy đói khát thì còn phiền phức hơn một con hổ đã no mồi.”*
Cô cố gắng giữ khoảng cách, trả lời mọi câu hỏi của gã một cách lạnh lùng và chuyên nghiệp nhất có thể.
Một buổi chiều, ông Dương gọi cô vào phòng. Gã đang xem một bản hợp đồng, nhíu mày ra vẻ đăm chiêu.
"Hương này, cô lại đây xem giúp tôi cái điều khoản này."
Hương bước tới, giữ một khoảng cách an toàn. Nhưng gã lại vẫy tay. "Lại gần đây, đứng xa thế sao mà thấy được."
Cô đành phải bước lại gần hơn, đứng sát cạnh ghế của gã. Mùi nước hoa của cô quyện với mùi cà phê trên bàn. ông Dương không chỉ vào bản hợp đồng, mà lại ghé sát, phả hơi thở vào gáy cô.
"Tài liệu này hay đấy... chữ ký của em cũng đẹp nữa."
Hương lùi lại một bước ngay lập tức, một phản xạ tự nhiên. Giọng cô lạnh đi trông thấy. "Cảm ơn sếp. Có cần em giải trình thêm về các con số trong hợp đồng không ạ?"
Cô nhanh chóng tìm hiểu qua đám nhân viên nữ trong công ty và biết được "thành tích" sợ vợ lừng lẫy của ông Dương. Vợ gã là con gái của một quan chức có máu mặt, người đã đỡ đầu cho gã leo lên vị trí này. Ở nhà, ông Dương chỉ là một con mèo ngoan ngoãn. Điều đó càng khiến Hương thêm coi thường gã.
Sự khinh bỉ đó lại trở thành một chất xúc tác nguy hiểm. Dường như để bù đắp cho sự hèn nhát ở nhà, ông Dương càng muốn chứng tỏ quyền lực tuyệt đối của mình ở công ty, và đối tượng gã nhắm đến không ai khác chính là cô.
Bước ngoặt xảy ra vào cuối tháng. Một đối tác lớn đột ngột dọa hủy hợp đồng vì một sự cố phát sinh. Cả công ty náo loạn. ông Dương thì cuống cuồng, mặt cắt không còn giọt máu. Gã gọi Hương vào, giao cho cô một nhiệm vụ gần như bất khả thi: soạn một bản báo cáo phân tích toàn diện và đề xuất phương án giải quyết chỉ trong một buổi chiều để kịp trình bày với đối tác vào sáng hôm sau.
Hương không nói một lời, nhận lấy tập tài liệu và bắt tay vào việc. Cô vận dụng tất cả kinh nghiệm, sự thông minh và các mối quan hệ của mình. Cô gọi điện cho trưởng phòng kinh doanh, kế toán trưởng, thậm chí cả những mối quan hệ cũ ở công ty đối tác. Cả buổi chiều hôm đó, cô không rời khỏi bàn làm việc, chỉ có tiếng gõ phím lạch cạch và những cuộc điện thoại ngắn gọn.
Sáu giờ tối, khi mọi người đã về hết, cô mang bản báo cáo dày gần hai mươi trang, được đóng bìa cẩn thận, đặt lên bàn ông Dương.
Gã ngẩng lên, đôi mắt mệt mỏi chợt sáng rực. Gã đọc lướt qua, rồi đọc kỹ hơn. Vẻ mặt từ ngạc nhiên, đến thán phục, và cuối cùng, khi gã ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt đó không còn là sự ngưỡng mộ đơn thuần.
Đó là ánh mắt của một kẻ đi săn vừa tìm thấy một con mồi quá đỗi xuất sắc, một con mồi mà gã nhất định phải chiếm bằng được. Gã không nhìn vào tài năng của cô, gã nhìn vào cơ thể cô trong bộ đồ công sở, và tưởng tượng ra những thứ khác. Ánh mắt đó đang ăn tươi nuốt sống cô.
"Giỏi lắm," gã nói, giọng khàn đi. "Đúng là người của anh Phú chọn có khác." Gã dừng lại một giây, rồi mỉm cười nửa miệng, một nụ cười đầy ẩn ý. "Em làm anh... bất ngờ đấy."
Hương chết lặng. Hai từ "bất ngờ" được gã nhấn nhá, kéo dài, như một lời giao hẹn, một lời đe dọa. Cái cảm giác nhẹ nhõm, trong lành của buổi sáng đã hoàn toàn tan biến. Cô hiểu rằng, dù là Phú hay Dương, dù là con hổ hay con cọp giấy, thì trong mắt chúng, cô vẫn chỉ là một món hàng. Sự an toàn mà cô ảo tưởng chỉ là tạm bợ. Vùng đất mới đã hiện nguyên hình, và luật chơi cũ kỹ, bẩn thỉu đã quay trở lại. Cô lại đứng trước một cuộc chiến mà cô biết mình không có nhiều lựa chọn.
===========
Tuần lễ bình yên giả tạo của Thu Hương kết thúc bằng một tờ giấy A4 dán trên bảng tin chung của công ty. Tờ giấy được thiết kế trang trọng, bắt mắt với dòng chữ in đậm: "THÔNG BÁO TUYỂN DỤNG - VỊ TRÍ: TRỢ LÝ GIÁM ĐỐC".
Hương đứng chết lặng trước tấm bảng tin. Cà phê trên tay cô suýt nữa thì sánh ra ngoài. "Trợ lý Giám đốc". Không phải "Thư ký". Gã Dương thậm chí còn không thèm giữ cho cô một chút thể diện. Đây không phải là một thông báo tuyển dụng thông thường, đây là một cái tát, một lời tuyên chiến công khai. Gã đang nói với cô và tất cả mọi người trong công ty rằng: vị trí của cô, kẻ được coi là "người của anh Phú", sắp bị thay thế.
Ngay ngày hôm sau, cuộc diễu hành bắt đầu.
Một đội quân những bóng ma trẻ đẹp lướt qua bàn làm việc của Hương. Chúng là những cô gái chỉ vừa ngoài hai mươi, căng tràn sức sống. Chúng mặc những bộ váy ngắn cũn cỡn, để lộ những cặp chân dài thẳng tắp, trắng nõn. Tiếng giày cao gót của chúng lộc cộc trên sàn đá hoa, tạo nên một thứ âm thanh vừa chói tai vừa đầy khiêu khích. Không khí đặc quánh mùi nước hoa rẻ tiền, thứ mùi ngọt gắt cố bắt chước những thương hiệu đắt tiền. Chúng đi ngang qua Hương, liếc nhìn cô bằng một ánh mắt phức tạp: có tò mò, có đánh giá, và có cả sự thách thức không thèm che giấu. Chúng đang nhìn vào "kẻ thất thế", vào "bà chị" sắp hết thời.
Hương cố tỏ ra bình thản, dán mắt vào màn hình máy tính, nhưng tai cô lại thu trọn những lời xì xào còn sót lại khi cô vô tình bước ra từ phòng giải lao.
"Nhìn con bé vừa vào phỏng vấn chưa? Chân dài tới nách, mặt thì đúng kiểu hot girl bây giờ," một giọng nữ a dua.
"Nghe nói sếp Dương chê 'đồ cũ' rồi, muốn đổi gu sang mấy em 'rau sạch' đó. Lão Phú đi rồi, 'di sản' của lão cũng phải thanh lý chứ," một giọng khác cười khúc khích. "Bà Hương kì này hết thời rồi. Già rồi còn cố đấm ăn xôi."
Những lời nói như những mũi kim châm thẳng vào tim Hương. "Già". Cô mới hai mươi bảy tuổi, cái tuổi rực rỡ nhất của một người đàn bà. Nhưng trong thế giới này, cái thế giới của những cuộc trao đổi bằng nhan sắc, cô đã bị coi là "hàng cũ".
Sự sỉ nhục được đẩy lên đến đỉnh điểm vào giữa buổi sáng. ông Dương gọi cô vào phòng, không phải để giao việc.
"Hương, cô pha giúp tôi mấy ấm trà nhé. Hôm nay đông khách quá," gã nói, giọng thản nhiên như ra lệnh cho một con bé tạp vụ, tay vẫn đang lật xem bộ hồ sơ của một ứng viên.
Hương đứng im một giây, nắm tay siết chặt lại dưới gầm bàn. Nhưng rồi cô thở ra một hơi, gật đầu. "Vâng, thưa sếp."
Cô bưng khay trà vào phòng họp, nơi ba bốn cô gái trẻ đang ngồi chờ. Khi cô đặt những tách trà xuống trước mặt chúng, cô có thể thấy ánh mắt của chúng nhìn mình. Có sự thương hại, có sự đắc thắng. Cô, một thư ký giám đốc đầy quyền lực dưới thời ông Phú, giờ phải đi hầu trà cho những kẻ sắp thay thế mình. ông Dương đang công khai lột bỏ từng lớp áo quyền lực của cô, biến cô trở lại thành một con búp bê vô dụng.
Tối hôm đó, Hương về nhà, đứng rất lâu trước gương. Cô săm soi từng chi tiết trên cơ thể mình. Làn da trắng sứ vẫn mịn màng, nhưng nơi khóe mắt dường như đã có những nếp nhăn mờ mờ không thể che giấu. Vòng một vẫn căng tròn, nhưng cô biết nó không còn săn chắc như những cô gái hai mươi. Vòng eo vẫn thon gọn, nhưng cô đã qua một lần sinh nở.
*"Lại một vòng lặp nữa sao?"* - cô tự hỏi mình trong câm lặng. Giọng nói nội tâm đầy vẻ cay đắng. *"Lại phải cạnh tranh? Nhưng lần này mình cạnh tranh bằng gì? Bằng kinh nghiệm làm việc mà gã không cần? Hay bằng một cơ thể đã qua hai đời sếp, một thứ 'hàng cũ' đã bị đóng dấu?"*
Sự phòng thủ bản năng trỗi dậy. Ngày hôm sau, cô không còn mặc bộ vest xám kín cổng cao tường. Cô chọn một chiếc váy lụa màu xanh navy, thiết kế đơn giản nhưng ôm trọn lấy những đường cong của cơ thể. Cổ áo không khoét sâu, nhưng đủ để lộ ra xương quai xanh quyến rũ. Cô trang điểm đậm hơn một chút, nhấn vào đôi mắt. Cô đang vô thức dùng lại thứ vũ khí mà cô đã định cất đi.
Cuối buổi chiều, sau khi ứng viên cuối cùng rời đi, ông Dương gọi cô vào phòng. Mùi nước hoa ngọt ngào của cô gái lúc nãy vẫn còn vương lại trong không khí.
Gã ngồi vắt chân trên ghế, tay lật một bộ hồ sơ. Trên đó là ảnh một cô gái có gương mặt V-line đúng mốt, đôi mắt to tròn và bờ môi dày được bơm căng mọng. Cô ta mặc một chiếc áo hai dây trễ nải, cố tình khoe ra khe ngực sâu.
"Em thấy cô bé này thế nào?" ông Dương hỏi, giọng đầy vẻ khoái trá. Gã không đợi cô trả lời, nói tiếp. "Trẻ, năng động..." Gã dừng lại, liếc nhìn Hương từ đầu đến chân, rồi nói tiếp, chậm rãi, nhấn nhá từng từ. "...lại còn độc thân. Chắc sẽ tiện... cho những chuyến công tác đột xuất..."
Gã cười nửa miệng, một nụ cười của kẻ chiến thắng.
Hương cảm thấy máu trong người như đông lại. Toàn thân cô lạnh toát. Lời đe dọa đã quá rõ ràng, quá trần trụi. Gã không cần cô nữa, gã chỉ đang chơi trò mèo vờn chuột, chờ cô tự mình phải đưa ra quyết định. Vị trí này, chiếc xe SH, căn nhà đang trả góp, tiền học cho con... tất cả những thứ cô đã phải đánh đổi bằng nhân phẩm của mình để có được, giờ đây đang sắp bị tước đoạt bởi một con búp bê trẻ đẹp khác.
Sự hối hận, lòng tự trọng, sự ghê tởm bản thân... tất cả đều bị nỗi sợ hãi mất mát và bản năng sinh tồn trần trụi đè bẹp. Cô đứng chết lặng trước bàn làm việc của gã, cảm thấy mình như một con thú bị dồn vào chân tường, không còn một lối thoát.
===========
Quyết định đã được đưa ra trong câm lặng, và Thu Hương bắt đầu hành động. Cô không còn thế phòng thủ, chờ đợi gã cọp giấy ông Dương vờn bắt. Cô sẽ trở thành kẻ đi săn.
Cơ hội đến ngay sau đó. Công ty có một hợp đồng quan trọng ở Hải Phòng cần Giám đốc trực tiếp đi giải quyết. Chuyến đi hai ngày một đêm. Một kịch bản quá đỗi quen thuộc. Lần này, Hương không đợi ông Dương phải ra lệnh. Cô chủ động chuẩn bị mọi tài liệu, đặt vé máy bay và khách sạn. Khi cô trình bản kế hoạch chuyến đi cho ông Dương, cô nói bằng một giọng chuyên nghiệp nhưng không giấu vẻ gợi ý.
"Thưa sếp, em đã đặt hai phòng riêng ở khách sạn tốt nhất. Nhưng nếu sếp muốn tiết kiệm chi phí cho công ty, em nghĩ một phòng suite có hai phòng ngủ riêng biệt cũng là một lựa chọn hợp lý."
ông Dương nhìn cô, một nụ cười khó đoán nở trên môi. "Cứ để hai phòng đi. Công ty không thiếu thốn đến mức đó. Cô cứ làm việc của mình cho tốt là được."
Câu trả lời của gã khiến Hương có chút hụt hẫng, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Trò chơi vẫn còn dài.
Trên chiếc Lexus sang trọng ra sân bay, không khí căng như dây đàn. Hương đã chuẩn bị cho "trận chiến". Cô mặc một chiếc váy lụa đen ôm sát cơ thể, cổ chữ V không quá sâu nhưng mỗi khi cô cử động, nó lại hé mở một phần khe ngực đầy đặn, đủ để thu hút mọi ánh nhìn. Mùi nước hoa Good Girl của Carolina Herrera, một mùi hương vừa ngọt ngào vừa bí ẩn, thoang thoảng trong không gian chật hẹp của chiếc xe. Cô cố tình gợi những câu chuyện thân mật.
"Lâu lắm rồi em mới có dịp ra Hải Phòng. Hồi sinh viên em với chồng em cũng hay về đây chơi."
ông Dương chỉ "ừm" một tiếng, mắt vẫn dán vào chiếc Ipad. "Báo cáo thị phần tháng này của chúng ta có vấn đề. Cô xem lại giúp tôi mục 3.2, tại sao doanh số của đối thủ lại tăng đột biến ở mảng thiết bị văn phòng?"
Mọi nỗ lực của Hương nhằm lái câu chuyện sang hướng cá nhân đều bị gã chuyên nghiệp một cách tàn nhẫn bẻ lái về công việc. Hương bắt đầu cảm thấy khó chịu. Gã này, rốt cuộc là đang giả vờ hay là một tên thái giám thật?
Trong bữa tiệc tối với đối tác, Hương thực sự là một vũ khí. Cô ngồi cạnh ông Dương, liên tục gắp thức ăn vào bát gã, chuốc rượu đối tác bằng những lời lẽ khéo léo. Trong lúc cụng ly, vai cô "vô tình" cọ vào tay gã. Bàn tay cô đặt dưới gầm bàn "tình cờ" lướt qua đùi gã. Nhưng ông Dương chỉ mỉm cười cảm ơn rồi khẽ rụt người lại, giữ một khoảng cách đúng mực của một vị sếp. Sự thờ ơ của gã khiến Hương phát điên.
Sau bữa tiệc là màn tăng hai ở phòng karaoke. Ánh đèn màu nhấp nháy làm mặt người trở nên ma quái. Tiếng nhạc inh ỏi. Đây là một sân khấu hoàn hảo. Hương chọn song ca với một đối tác một bản tình ca não nề, "Dĩ vãng nhạt nhòa". Cô hát bằng tất cả cảm xúc, nhưng ánh mắt đắm đuối thì lại luôn hướng về phía ông Dương, người đang ngồi vỗ tay theo nhịp ở góc phòng. Cô đang biểu diễn cho một khán giả duy nhất.
Khi bài hát kết thúc, cả phòng vỗ tay rào rào. Đối tác song ca nhìn cô say đắm. Chỉ có ông Dương, gã chỉ vỗ tay khen hay, rồi quay sang mời một ông đối tác khác lên hát một bài nhạc rock sôi động, phá tan bầu không khí lãng mạn mà cô vừa cố tạo ra.
*"Gã này bị liệt dương à?"* - Hương rít lên trong đầu. *"Hay là đang thử thách sự kiên nhẫn của mình? Mình đã bật đèn xanh đến mức này rồi mà."*
Tàn tiệc, kịch bản quen thuộc diễn ra. ông Dương uống khá nhiều, bước đi có chút loạng choạng. Hương nhận nhiệm vụ dìu sếp về phòng. Đây rồi, thời khắc quyết định. Cô nhớ lại cái đêm định mệnh với ông Phú, cũng trong một hành lang khách sạn như thế này.
Khi đến trước cửa phòng ông Dương, cô cố tình hụt chân, ngã vào lòng gã, cả cơ thể mềm mại của cô áp sát vào người gã. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của gã phả vào tóc mình. Cô ngẩng lên, mắt mơ màng, môi hé mở, chờ đợi một nụ hôn, một sự tấn công.
Nhưng không. ông Dương chỉ lịch sự đỡ cô dậy. Gã giữ lấy khuỷu tay cô một cách rất "chính nhân quân tử".
"Em say rồi đấy," gã nói, giọng có chút trách móc như cha nói với con gái. "Về phòng nghỉ sớm đi. Cẩn thận không ngã."
Nói rồi, gã mở cửa phòng mình, bước vào và đóng sập cửa lại. Một tiếng "cạch" khô khốc của ổ khóa vang lên trong hành lang vắng lặng.
Hương đứng trơ trọi. Cảm giác nhục nhã, tức giận và hoang mang dâng lên đến tột độ. Cô là một con thú đi săn chuyên nghiệp, đã quen với việc con mồi sẽ chống cự, sẽ gầm gừ, chứ không phải là con mồi sẽ lờ mình đi như thể mình không hề tồn tại. Sự thờ ơ này còn đau hơn cả một cái tát. Gã đã biến cô thành một con ngốc.
Cô quay gót, bước về phòng mình bằng những bước chân nặng như chì. Cô đóng sầm cửa lại, quăng chiếc túi xách lên giường. Cô đi đi lại lại trong phòng, cảm giác như một con thú bị nhốt trong lồng. Tức giận. Xấu hổ. Nhưng trên hết là một sự hiếu chiến bùng lên.
"Được lắm, ông Dương. Ông muốn chơi trò mèo vờn chuột chứ gì? Ông muốn tôi phải tự mình dâng hiến một cách nhục nhã nhất phải không?"
Cô đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Người đàn bà trong gương có đôi mắt rực lửa. Vẻ mặt không còn là sự cam chịu.
"Thôi thì đằng nào cũng thế. Giờ không phải là lúc để giữ gìn nữa. Đây là một trận chiến, và mình phải thắng."
Ánh mắt cô lóe lên một sự quyết đoán tàn nhẫn. Cô bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen. Cô cần phải gột rửa sự thất bại của đêm nay và chuẩn bị cho một cuộc tấn công mới, một cuộc tấn công mà gã không thể nào từ chối.
===========
Dưới vòi sen, Thu Hương để dòng nước nóng xối lên cơ thể. Cô không cố gột rửa sự nhục nhã, cô đang gột rửa sự thất bại. Làn nước ấm nóng dường như đang làm dịu đi những dây thần kinh căng như dây đàn và nạp lại năng lượng cho cô. Bước ra khỏi phòng tắm, cô không quấn vội chiếc khăn tắm như mọi khi. Cô đứng trước tấm gương lớn còn mờ hơi nước, ngắm nhìn cơ thể mình, một thứ vũ khí vừa lợi hại vừa cay đắng.
Cô không mặc lại bộ đồ ngủ cũ kỹ. Từ trong vali, cô lôi ra một bộ váy ngủ mới tinh, thứ mà cô đã mua trong một phút bốc đồng nhưng chưa bao giờ dám mặc. Nó không phải màu đen khiêu khích, cũng không phải màu đỏ rực lửa. Nó có màu trắng ngà, một màu sắc của sự ngây thơ. Nhưng chất liệu voan mỏng tang, gần như trong suốt, lại là một sự mời gọi chết người. Khi khoác nó lên người, bộ váy ngủ dính chặt vào làn da còn ẩm ướt của cô. Vòng một no tròn không có áo ngực che chắn hiện ra mồn một sau lớp vải mờ ảo. Vùng tam giác đen thẳm bên dưới cũng chỉ ẩn hiện một cách đầy khêu gợi. Nó tạo ra một vẻ đẹp mong manh, một sự mời gọi được ngụy trang dưới vỏ bọc của một nạn nhân.
Cô ngồi xuống bàn trang điểm, chải lại mái tóc dài cho suôn mượt, để nó xõa tự nhiên sau lưng. Cô không trang điểm, chỉ xức một chút nước hoa lên gáy, cổ tay, và khe ngực. Xong xuôi, cô ngồi xuống mép giường, cầm lấy điện thoại, hít một hơi thật sâu. Bàn tay cô hơi run, nhưng khi bấm số gọi cho ông Dương, giọng nói của cô lại hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí còn có chút gì đó mệt mỏi và nũng nịu.
Đầu dây bên kia đổ chuông hai lần rồi nhấc máy.
"Alo?" Giọng ông Dương có vẻ đã ngái ngủ.
Hương bắt đầu màn kịch. "Anh Dương... anh ngủ chưa ạ? Em xin lỗi nếu làm phiền anh..."
"Chưa, tôi vẫn đang xem tài liệu. Có chuyện gì thế?" Gã có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng có chút mong chờ.
"Dạ... không có gì ạ. Chỉ là... hôm nay đi lại nhiều quá, giờ em bị đau lưng, mỏi quá không ngủ được." Giọng cô nhỏ lại, có chút yếu ớt. "Em muốn hỏi xem... anh có dầu gió hay dầu xoa bóp gì không cho em xin một ít được không ạ?"
Sự im lặng kéo dài một, hai giây. Hương có thể nghe thấy tiếng yết hầu của gã chuyển động qua điện thoại. Rồi gã đáp, giọng khàn đi trông thấy, sự ngái ngủ đã bay biến đâu mất.
"Anh... anh không có dầu gió. Nhưng... hay là em qua đây, anh... anh đấm lưng cho một lúc? Anh cũng biết chút ít về bấm huyệt."
Hương khẽ nở một nụ cười kín đáo trong bóng tối. Con cá đã cắn câu, thậm chí còn cắn một cách nhiệt tình.
Cô giả vờ do dự. "Thôi ạ, phiền anh lắm. Em chỉ hỏi dầu gió thôi. Chắc em cố nằm một lúc là được."
"Không! Không phiền!" Giọng ông Dương trở nên gấp gáp, sợ con mồi vuột mất. "Cứ qua đi, dù sao tôi cũng đang thức. Cùng phòng ban giúp đỡ nhau là chuyện thường mà. Nhanh lên."
"Dạ... thế... có phiền anh không ạ?" Cô hỏi lại lần nữa, một sự ngập ngừng đầy tính toán.
"Không phiền! Em qua đi!"
"Dạ, vậy em qua nhé."
Hương cúp máy. Nụ cười trên môi cô rộng hơn. Nhưng cô không đi ngay. Cô ngồi im trên giường, nhìn đồng hồ. Một phút. Hai phút. Cô đang tra tấn gã bằng sự chờ đợi. Cô muốn gã phải thấp thỏm, phải mong ngóng, phải khao khát đến tột độ. Năm phút trôi qua, cô mới từ từ đứng dậy.
Cô không đi giày. Đôi chân trần của cô bước nhẹ trên tấm thảm hành lang dày và êm, không một tiếng động. Cô như một bóng ma, một giấc mơ ướt át đang trôi về phía căn phòng của gã đàn ông đang mòn mỏi đợi chờ.
Đứng trước cửa phòng ông Dương, cô không gõ cửa. Bàn tay cô đặt lên nắm đấm cửa, từ từ xoay nhẹ.
*Cạch.*
Cửa không khóa.
Gã đã mở sẵn cửa chờ cô. Lòng kiên nhẫn của gã đã thua.
Hương nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Một cảnh tượng đúng như cô dự đoán hiện ra. Căn phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ duy nhất ở đầu giường, tạo ra một thứ ánh sáng màu vàng mật ong đặc quánh. ông Dương đang ngồi trên giường, gã đã thay bộ vest bằng bộ pijama lụa màu xanh đậm. Gã không đọc tài liệu, không xem TV. Gã chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm ra cửa, và khi thấy cô bước vào, đôi mắt gã sáng rực lên như mắt sói.
Hương từ từ khép cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa gỗ lạnh. Một nụ cười vừa ngây thơ vừa khiêu khích nở trên đôi môi đỏ mọng của cô.
"Em làm phiền anh rồi."
Cánh cửa khép lại. Không gian trong phòng như đặc quánh lại, chật chội và ngột ngạt. ông Dương ngồi trên giường, lúng túng như một cậu trai mới lớn bị bắt quả tang đang xem phim người lớn. Gã nuốt nước bọt, chỉ tay về phía chiếc ghế bành ở góc phòng.
"Em... em ngồi đi. Lưng em đau à? Để... để anh..."
Hương không ngồi. Cô chỉ đứng đó, tựa lưng vào cửa, khoanh tay trước ngực. Ánh đèn ngủ vàng vọt từ phía sau lưng gã chiếu tới, biến lớp váy ngủ voan trắng của cô trở nên gần như trong suốt.
Dưới ánh đèn, cơ thể cô hiện ra như một bức tượng cẩm thạch được phủ một lớp sương mờ. Toàn bộ đường cong từ bờ vai tròn trịa, xuống vòng eo con kiến rồi nở ra ở phần hông đầy đặn được khắc họa một cách hoàn hảo. Đôi chân dài thẳng tắp ẩn hiện sau lớp vải mỏng, tạo ra một ảo ảnh chết người. Đôi vú no tròn, không bị áo ngực gò bó, kiêu hãnh nhô về phía trước, hai nụ hồng cương cứng thách thức in hằn lên lớp voan mỏng. Cô là một tác phẩm nghệ thuật của sự khiêu khích.
ông Dương nuốt nước bọt một lần nữa, mắt không thể rời khỏi cảnh tượng trước mặt. Gã cảm nhận được một sự thay đổi trong cơ thể mình, một sự phản bội không thể che giấu. Dương vật của gã bắt đầu căng cứng, đội cả lớp quần pijama lụa lên thành một cái lều nhỏ. Gã vội vã kéo chiếc chăn mỏng lên che đi, một hành động càng tố cáo sự bối rối của gã.
Gã lắp bắp, cố gắng chống chế. "Anh... anh không hiểu sao nó lại như vậy... Chắc... chắc tại anh uống chút rượu..."
Hương im lặng. Vẻ mặt "vui tươi tự nhiên" ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một sự bình tĩnh, quan sát của một kẻ đi săn đang nhìn con mồi đã tự chui đầu vào bẫy.
*"Gã đàn ông tội nghiệp,"* cô thầm nghĩ, một ý nghĩ còn lạnh hơn cả không khí trong phòng điều hòa. *"Tưởng mình là cáo, hóa ra chỉ là một con thỏ nhát gan. Đã đến lúc phải kết thúc vở kịch này."*
Cô không nói gì, từ từ rời khỏi cánh cửa, tiến lại gần giường. Mỗi bước đi của cô nhẹ nhàng, uyển chuyển như một con mèo. Lớp váy ngủ trượt trên da thịt, xô lệch theo từng chuyển động, lúc ẩn lúc hiện.
ông Dương nín thở nhìn cô đến gần. Gã lùi lại một chút trên chiếc giường rộng, như một con mồi đang bị dồn vào góc.
Khi chỉ còn cách giường một bước chân, Hương đột ngột dừng lại. Và rồi, cô bật cười.
Một tiếng cười trong trẻo, khanh khách, không hề to nhưng trong không gian tĩnh lặng này lại vang lên như một tiếng chuông báo tử cho sự giả tạo của gã. Nụ cười đó không có vẻ gì là vui sướng. Nó ma mị, quyền lực, và đầy sự chế nhạo. Nụ cười đó là một mệnh lệnh.
Trước khi ông Dương kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hương đã hành động.
Cô quỳ một chân lên tấm nệm dày, trườn người về phía ông Dương như một con báo. Toàn bộ sức nặng cơ thể cô dồn về phía trước, khiến tấm nệm lún xuống. Gã nín thở, mắt mở to. Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại. Mùi nước hoa của cô, mùi da thịt đàn bà của cô sộc thẳng vào mũi gã.
Bàn tay cô, với những ngón thon dài được cắt tỉa cẩn thận, không một chút run rẩy. Nó dứt khoát luồn qua lớp chăn mỏng mà gã đang dùng để che đậy, lướt qua lớp pijama lụa mềm mại.
Cô ghé sát vào tai gã, đôi môi đỏ mọng gần như chạm vào vành tai nóng bừng của ông Dương. Hơi thở ấm nóng của cô phả vào đó. Gã rùng mình.
"Để em xem..." Giọng cô thì thầm, ma mị và đầy hứa hẹn. "...'cậu bé' của anh có thật thà như chủ nó không nào."
*Roạt!*
Không một chút do dự, bàn tay cô nắm lấy cạp quần của gã và kéo mạnh xuống. Chiếc quần pijama lụa trơn tuột khỏi hông gã một cách dễ dàng.
Và rồi, tất cả đều bị phơi bày.
Dương vật của gã, trong trạng thái cương cứng nhất, giờ đây trơ trọi và bất lực nằm trên lớp lông đen xoăn. Nó to, nhưng trông có phần non nớt, không có vẻ gân guốc và dữ dằn như của lão Phú. Nó là bằng chứng cho sự ham muốn của gã, nhưng giờ đây nó lại là biểu tượng cho sự thất bại và sự sỉ nhục của gã.
ông Dương hoàn toàn hóa đá. Gã không thể tin được người đàn bà này lại có thể táo bạo đến như vậy. Gã đã mất hoàn toàn quyền kiểm soát.
Hương nhìn "thành quả" của mình, rồi từ từ ngẩng lên nhìn vào mắt gã. Nụ cười trên môi cô không còn là sự chế nhạo nữa. Nó trở nên bí hiểm, sâu thẳm, và có một chút gì đó độc ác. Nụ cười của một con quỷ vừa tước đi vũ khí của kẻ thù.
Sửa lần cuối:










