Chương 23
Mệnh lệnh "Lại đây" của Thuỷ vang lên, không lớn nhưng lại có sức nặng của một tảng đá, đè nát chút ý chí phản kháng cuối cùng còn sót lại trong tâm trí Việt.
Chân cậu như bị đóng đinh xuống sàn. Toàn bộ cơ thể cứng đờ. Lý trí gào thét bảo cậu quay đầu bỏ chạy khỏi căn phòng địa ngục này, nhưng đôi chân lại không thể nhúc nhích. Ánh mắt lạnh lẽo của Thuỷ như hai sợi xích vô hình, khoá chặt lấy cậu.
Thấy Việt còn chần chừ, Thuỷ không nói thêm. Bà Thuỷ chỉ khẽ nhếch mép, một nụ cười nửa miệng đầy quyền lực và khinh bỉ. Nụ cười đó còn đáng sợ hơn cả một lời doạ dẫm.
Việt hít một hơi thật sâu, cố gắng nuốt xuống sự ghê tởm và sợ hãi. Cậu bắt đầu bước đi. Từng bước, từng bước một, nặng nề như một tử tù đi về phía máy chém. Sàn gỗ cẩm lai mát lạnh dưới chân trần, nhưng cậu chỉ cảm thấy một sự bỏng rát. Cậu tiến đến trước chiếc sofa, nơi Nữ Tu Sĩ đang chờ đợi vật tế của mình.
Cậu không dám nhìn thẳng vào cơ thể bà. Ánh mắt cậu dán chặt xuống tấm thảm lông, nơi bàn chân của bà, với những ngón chân được sơn màu đỏ rượu, đang đặt hờ hững.
"Quỳ xuống," mệnh lệnh thứ hai vang lên, vẫn lạnh lùng và dứt khoát.
Việt run rẩy quỳ gối. Cậu quỳ xuống tấm thảm, ngay trước mặt Thuỷ, đầu cúi gằm. Tư thế của cậu là sự phục tùng tuyệt đối.
Thuỷ vẫn không nói gì. Bà Thuỷ chỉ dùng cằm, hất nhẹ về phía vùng kín đang phơi bày hoàn toàn của mình. Đó là một mệnh lệnh không lời.
Việt ngẩng đầu lên, và lần này, cậu buộc phải đối diện với nó.
Vùng kín của một người đàn bà bốn mươi tuổi, đã qua một lần sinh nở. Nó không còn vẻ e ấp, khép nép của một thiếu nữ. Lớp lông mu được cắt tỉa gọn gàng thành một hình tam giác nhỏ, đen và dày, nổi bật trên nền da trắng. Cặp môi lớn đầy đặn, hơi sẫm màu, không khép chặt hoàn toàn mà hé mở, để lộ ra cặp môi bé hồng nhạt ẩm ướt bên trong. Và ở chính giữa, âm vật nhỏ bé, như một hạt ngọc trai, đang khẽ nhô ra, thách thức. Mọi thứ đều trần trụi, không một chút che đậy, mang một vẻ đẹp của sự trưởng thành, của sự từng trải, một vẻ đẹp đầy tội lỗi và mời gọi.
"Dùng lưỡi của em. Cho chị thấy sự "hối lỗi" của em đi!" Thuỷ ra lệnh.
Việt nhắm nghiền mắt lại. Toàn thân cậu run lên. Cậu từ từ cúi đầu xuống, như một tín đồ đang chuẩn bị hôn lên thánh vật. Hơi thở nóng hổi của cậu phả vào nơi nhạy cảm nhất của bà, khiến các thớ thịt ở đó khẽ co giật.
Đầu lưỡi run rẩy của cậu vươn ra, chạm nhẹ vào âm vật.
Thuỷ khẽ hít vào một hơi. Một luồng điện chạy dọc sống lưng bà. Nhưng bà không hài lòng. Sự rụt rè này thật đáng chán.
Một bàn tay của bà đột ngột luồn vào mái tóc dày của Việt. Bà Thuỷ nắm chặt, giật mạnh một cái khiến đầu cậu ngửa ra sau, buộc cậu phải mở mắt đối diện với bà.
"Không phải như thế," bà gằn giọng, ánh mắt sắc như dao. "Yếu ớt quá. Mở miệng ra. Dùng cả miệng và lưỡi của em. Liếm nó. Mút nó. Như một con chó đói đang liếm mật vậy. Em hiểu chưa?"
Sự sỉ nhục trong lời nói của bà như một nhát roi quất thẳng vào lòng tự trọng của Việt. Nhưng đồng thời, nó cũng đánh thức một con thú khác bên trong cậu. Cậu không còn đường lui.
Cậu làm theo. Cậu há miệng, vùi mặt vào giữa hai chân bà. Lưỡi cậu không còn rụt rè, nó trở nên táo bạo, cuồng nhiệt. Cậu liếm dọc theo khe âm đạo, cảm nhận vị mặn đặc trưng của đàn bà. Lưỡi cậu quấn lấy âm vật, day nhẹ, rồi mút mạnh.
Toàn bộ cảnh tượng là một bức tranh của quyền lực và sự thống trị. Người đàn bà nằm ngửa trên sofa, cơ thể ưỡn lên, một tay nắm tóc gã trai trẻ, ép đầu gã phục vụ mình. Gã trai trẻ quỳ dưới chân bà, mái đầu đen vùi vào giữa hai chân trắng nõn, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng đang gồng lên của cậu. Và ở góc phòng, một gã đàn ông khác ngồi chết lặng, bị ép phải chứng kiến vợ mình đang được một kẻ đáng tuổi con mình phục vụ.
Tiếng "chụt chụt", "lép nhép" ướt át bắt đầu vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, hoà cùng tiếng rên khe khẽ, được kiểm soát của Thuỷ. Bà Thuỷ đang diễn. Bà Thuỷ đang cố tình rên, cố tình ưỡn người, để cho gã chồng vô dụng của bà ở góc phòng phải thấy, phải nghe, phải biết bà đang sung sướng như thế nào.
Khi Việt vẫn đang miệt mài "làm việc", Thuỷ quay sang nhìn Trung, kẻ đang đứng chết trân ở giữa phòng, toàn thân run rẩy.
"Trung," bà gọi. "Đến lượt em. Chị muốn nếm thử cả hai đứa. Chị muốn xem đứa nào 'giỏi' hơn"
Bà Thuỷ ra hiệu cho Trung quỳ xuống bên cạnh Việt. Sau đó, bà nâng một chân lên, gác lên vai Trung, để lộ hoàn toàn vùng kín của mình cho cả hai. Một tư thế vừa trơ trẽn, vừa tạo điều kiện tối đa cho sự phục vụ.
"Việt, em tiếp tục. Đừng dừng lại," bà ra lệnh. "Trung, em có thể bắt đầu từ ngón chân của chị. Liếm sạch nó. Rồi đi dần lên trên"
Trung run rẩy làm theo. Cậu ta cúi xuống, bắt đầu hôn lên những ngón chân sơn đỏ của bà. Lưỡi cậu ta liếm dọc lòng bàn chân, rồi đi dần lên mắt cá, lên bắp chân. Trong khi đó, Việt, được "động viên" bởi sự cạnh tranh, càng làm việc hăng hái hơn.
Lưỡi của Việt di chuyển với tốc độ chóng mặt, tạo ra những cơn sóng khoái cảm dồn dập. Miệng cậu ta bao trọn lấy âm vật, mút mạnh, kéo ra rồi lại mút vào, tạo ra một áp lực liên tục. Tay cậu ta cũng không để yên, các ngón tay bấu nhẹ vào phần đùi non của bà.
Được phục vụ bởi hai gã trai trẻ cùng một lúc, Thuỷ không thể "diễn" được nữa. Khoái cảm dâng lên là thật. Tiếng rên của bà không còn được kiểm soát, nó trở nên to hơn, dài hơn, không còn che giấu.
"A... Aaa... Giỏi... Giỏi lắm.."
Bà Thuỷ ngửa cổ ra sau, mái tóc đen dày bung ra trên thành sofa. Đôi mắt nhắm hờ, miệng hé mở, và một nụ cười của sự chiến thắng tuyệt đối, của sự tàn nhẫn và của một khoái lạc bệnh hoạn hiện lên trên môi. Bà Thuỷ nhìn thẳng về phía ông Dương, kẻ đang ngồi chết lặng trong bóng tối.
Cơn khoái lạc đầu tiên đến, không phải là một sự bùng nổ, mà như một dòng dung nham ấm nóng từ từ lan toả khắp cơ thể Thuỷ. Nó không làm bà yếu đi, ngược lại, nó đánh thức một con thú đã ngủ quên quá lâu trong lồng ngực. Những năm tháng chăn gối vô hồn với Dương, những đêm dài lạnh lẽo trong căn biệt thự này, tất cả đều bị thiêu rụi bởi ngọn lửa ham muốn mà hai gã trai trẻ này vừa nhóm lên.
Lý trí của bà, vốn là một thành trì kiên cố, bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Ý định trả thù vẫn còn đó, nhưng nó không còn là động lực duy nhất nữa.
(Thuỷ): Đủ rồi. Màn dạo đầu như vậy là quá đủ cho gã chồng vô dụng của mình rồi. Giờ là lúc... cho mình. Đã bao lâu rồi cơ thể này chưa được cảm nhận một sự sống đích thực? Một sự xâm nhập mạnh mẽ, cuồng nhiệt, không phải là nghĩa vụ.*
Bà Thuỷ từ từ ngồi dậy. Việt và Trung đều dừng lại, ngước nhìn bà chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Thuỷ không nhìn chúng. Bà Thuỷ đứng dậy khỏi chiếc sofa, bước chân trần trên tấm thảm lông.
Dưới ánh đèn vàng, cơ thể của một người đàn bà bốn mươi tuổi hiện ra đầy quyền lực. Đôi vú no tròn vẫn còn rung nhẹ sau cơn khoái cảm. Vùng bụng dưới săn chắc. Cặp mông căng tròn, đầy đặn. Và giữa hai chân, nơi vừa được "tẩy trần", vẫn còn lấp lánh ẩm ướt. Bà Thuỷ không có vẻ đẹp thanh tân, mà là vẻ đẹp của một trái cây chín mọng, đang chờ được hái.
"Tốt lắm. Rất biết nghe lời," bà nói, rồi đứng dậy. Bộ váy lụa đỏ rượu mềm mại trượt trên cơ thể, phác hoạ những đường cong chết người khi bà di chuyển. Bà Thuỷ tiến về phía hai "diễn viên" của mình. "Giờ đến lượt chị 'thẩm định' các em"
Bà Thuỷ đi một vòng quanh chúng, ánh mắt sắc lẹm quét từ đầu đến chân, như một nhà buôn nô lệ đang kiểm tra món hàng mới nhất. Bà Thuỷ dừng lại trước mặt Việt.
Bà Thuỷ đột ngột quỳ xuống.
Hành động bất ngờ này khiến cả hai cậu trai nín thở. Thuỷ ngước mắt lên nhìn chúng, một ánh nhìn vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn, rồi bà từ từ cúi đầu.
Miệng bà ngậm lấy đầu dương vật của Việt. Bà Thuỷ không làm gì vội vã. Lưỡi bà chậm rãi liếm quanh vành quy đầu, một cách chậm rãi, kỹ lưỡng, như một nhà phê bình ẩm thực đang nếm thử một món ăn mới lạ. Bà Thuỷ cảm nhận được vị mặn và mùi ngai ngái đặc trưng của ông trai trẻ đang căng tràn sinh lực. Việt rên lên một tiếng nhỏ, hai tay nắm chặt lại.
Bà Thuỷ nhả ra, để lại một vệt nước bọt óng ánh, rồi quay sang Trung. Bà Thuỷ cũng làm y như vậy, nhưng lần này, bà mút mạnh hơn một chút, đủ để Trung phải giật nảy người, hai bắp đùi run lên.
Trong khi miệng bà đang "làm việc", đôi mắt bà không hề nhắm lại. Bà Thuỷ ngước lên, nhìn thẳng vào ông chồng đang ngồi chết lặng ở góc phòng. Một cái nhìn đầy thách thức, một lời tuyên bố không lời: "Thấy chưa? Con điếm của anh làm được, tôi còn làm được một cách trơ trẽn hơn, ngay trước mặt anh"
Sau khi "thẩm định" xong, bà đứng dậy, lấy một tờ khăn giấy trên bàn lau miệng một cách tao nhã.
"Tốt. Các em đủ tiêu chuẩn," bà nói, giọng bình thản. "Giờ thì bắt đầu vở kịch chính. Trung, em quỳ xuống. Việt, em lại đây"
Trung sợ hãi làm theo, quỳ xuống tấm thảm lông, mặt đối diện với chiếc ghế của ông Dương. Việt tiến lại gần Thuỷ. Bà Thuỷ không ngần ngại ngồi lên đùi Trung, lưng tựa vào ngực cậu ta. Bà Thuỷ quay mặt về phía Việt và ông chồng khốn khổ của mình. Bà Thuỷn tay bà bắt đầu tự vuốt ve cơ thể mình, lướt từ cổ xuống khe ngực, rồi luồn vào bên trong lớp váy lụa, xoa nắn bầu ngực căng tròn. Bà Thuỷ bắt đầu rên rỉ, những tiếng rên giả tạo nhưng đầy khiêu khích, ánh mắt mơ màng nhìn thẳng vào ông Dương.
"Anh thấy không?" bà thì thầm, nhưng đủ để cả phòng nghe rõ. "Đây là cảnh mà con thư ký của anh đã diễn. Nó đã dùng cơ thể của nó để mua chuộc lũ trai trẻ này. Nhưng hôm nay, đạo diễn là em"
Bà Thuỷ dừng lại, mỉm cười một cách ma quái.
"Và em thích một kịch bản khác"
Nói rồi, bà đột ngột đẩy Việt ngã ngửa ra sofa. Cậu ta chưa kịp định thần, bà đã trườn lên người cậu, ngồi chễm chệ trên bụng, ở tư thế nữ ở phía trên quen thuộc. Bà Thuỷ túm lấy dương vật của Việt, tự mình dẫn lối.
Bà Thuỷ dạng hai chân, từ từ quỳ lên người cậu, mặt đối mặt. Cặp mông căng tròn của bà đặt ngay trên bụng dưới của Việt, còn vùng kín của bà thì lơ lửng ngay trên dương vật đang cương cứng chờ sẵn của cậu.
Bà Thuỷ cúi xuống, mái tóc đen dài xõa xuống, che khuất một phần khuôn mặt bà.
"Chị muốn tự mình vào!" bà nói, giọng khàn đi vì dục vọng.
Bà Thuỷ chống hai tay xuống thảm, nhổm người dậy, rồi từ từ hạ xuống. Đầu dương vật to và nóng của Việt chạm vào cửa mình đang rộng mở của bà. Bà Thuỷ khẽ rên lên. Bà Thuỷ điều khiển cơ thể mình, từ từ nuốt trọn lấy cậu. Cảm giác bị lấp đầy bởi một vật thể căng tràn sức sống. Nó cứng, nóng, và nó đang ở sâu bên trong bà. Khác hẳn với sự mềm yếu, chớp nhoáng của ông Dương. Âm đạo bà co thắt, cố gắng ôm trọn lấy kẻ xâm nhập. Một cảm giác căng tức đến mức gần như đau đớn, nhưng lại ngọt ngào một cách bệnh hoạn. Thuỷ bắt đầu chuyển động. Chậm rãi, nhưng đầy uy lực. Mỗi lần bà nhún xuống, cặp vú của bà lại cọ vào ngực Việt. Mỗi lần bà nhấc lên, cặp mông của bà lại ma sát vào bụng cậu. Bà Thuỷ hoàn toàn làm chủ nhịp điệu.
Thuỷ ngồi trên người Việt, cảm nhận từng thớ thịt căng cứng của chàng trai trẻ đang run rẩy bên dưới. Dương vật của cậu ta đã nằm gọn bên trong bà, nóng hổi và đầy sức sống. Nhưng một mình Việt là không đủ. Màn kịch này cần thêm diễn viên.
Bà Thuỷ quay đầu lại, mái tóc búi gọn gàng vẫn không một sợi xô lệch, nhưng ánh mắt đã rực lên một ngọn lửa điên cuồng. Bà Thuỷ nhìn Trung, kẻ đang quỳ chết trân cách đó không xa, cơ thể trần truồng với dương vật đang cương cứng chĩa về phía bà như một lời thách thức câm lặng.
"Em còn đứng đó làm gì?" Giọng bà vang lên, vừa ra lệnh vừa như một lời mời gọi không thể chối từ. "Lại đây 'giúp' chị"
Trung như bừng tỉnh. Cậu không còn vẻ sợ hãi ban đầu, thay vào đó là sự hưng phấn của một con thú săn đã đánh hơi được mùi máu. Cậu tiến lại, quỳ xuống phía sau lưng Thuỷ, ngay tại vị trí mà bà đã sắp đặt.
"Làm gì bây giờ ạ?" Cậu thì thầm, hơi thở phả vào tấm lưng trần óng ả của Thuỷ.
Thuỷ không đáp. Thay vào đó, bà chủ động. Bà Thuỷ hơi ưỡn người về phía trước, hai tay chống lên vai Việt, cặp mông căng tròn được đẩy về phía sau, ngay trước mặt Trung. Chiếc váy lụa đỏ bị xốc lên tận eo, để lộ hoàn toàn vùng tam giác bí ẩn và cặp mông trắng nõn, mời gọi.
"Em tự biết phải làm gì mà, đúng không?" bà nói, giọng khàn đi vì dục vọng.
Trung hiểu ý. Cậu ta dùng tay banh nhẹ hai bên mông của Thuỷ ra. Lỗ âm đạo vốn đã bị lấp đầy bởi dương vật của Việt, giờ đây lại phải hé mở để chuẩn bị đón nhận một kẻ xâm lược thứ hai. Cảnh tượng đó, đối với gã trai trẻ, còn kích thích hơn bất cứ bộ phim khiêu dâm nào. Cậu ta liếm môi, rồi từ từ đưa dương vật của mình tiến vào.
"A.." Thuỷ khẽ rít lên một tiếng khi cảm nhận đầu khấc của Trung bắt đầu chen vào. Cảm giác căng tức, đau nhói nhưng lại ngọt ngào đến lạ. Âm đạo của bà bị nong ra đến giới hạn, cố gắng co bóp để chống cự nhưng vô ích. Cả hai gã trai trẻ, một trước một sau, đã cùng lúc ở bên trong bà.
*Cái cảm giác này...* một ký ức xa xăm đột ngột loé lên trong đầu Thuỷ. *Lần đầu tiên là ở Lạng Sơn, với gã dẫn đường đi đánh hàng lậu đó. Hắn ta cũng to và khoẻ như một con trâu mộng. Đêm đó, ông và một tên nữa đã đè mình ra trong căn nhà sàn ọp ẹp. Đau nhưng sau đó... là một khoái cảm hoàn toàn khác, một sự chinh phục từ bên trong. ông Dương sẽ không bao giờ làm được. Ông ta chỉ biết những thứ nông cạn.*
Ký ức đó chỉ thoáng qua, thay vào đó là thực tại trần trụi. Cơn đau nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác căng đầy, sung sướng đến bệnh hoạn. Bà Thuỷ cảm nhận được sự ma sát của hai dương vật đang cọ vào nhau bên trong âm đạo của mình.
"Bắt đầu đi," bà ra lệnh.
Như được giải phóng, Việt và Trung bắt đầu di chuyển. Một vũ điệu cuồng loạn của xác thịt bắt đầu.
Việt từ dưới thúc lên, mạnh mẽ và dứt khoát. Trung từ phía sau dập vào, nhịp nhàng và đầy năng lượng. Hai nhịp điệu khác nhau, lúc đồng bộ, lúc lệch pha, tạo ra một sự ma sát hỗn loạn, một sự tấn công toàn diện vào mọi ngóc ngách bên trong cơ thể Thuỷ.
Tiếng da thịt va chạm vào nhau "bạch bạch", "lép nhép" vang vọng khắp phòng khách. Tiếng rên của Thuỷ không còn giả tạo nữa. Bà Thuỷ rên lên, những tiếng rên đứt quãng, vừa đau đớn vừa sung sướng. Đôi vú căng tròn của bà nảy lên theo từng cú thúc, mồ hôi bắt đầu chảy thành dòng trên tấm lưng ong.
Cơ thể Thuỷ như một con thuyền nan giữa cơn bão cấp 12. Bà bị quăng quật, bị giày vò. Nhưng bà không chống cự. Bà ưỡn người lên đón nhận.
"Mạnh nữa lên! Nữa lên! A... a... aaaa!"
Bà gào lên, một tiếng gào không còn là của con người. Đó là tiếng gào của một con thú cái đang trong cơn động dục. Toàn bộ cơ thể bà co giật dữ dội, không thể kiểm soát. Bà Thuỷ là trung tâm của cơn bão. Một cơn bão của dục vọng, của da thịt, của sự trả thù.
Bà Thuỷ vừa dập hông sâu hơn, cảm nhận sự căng tức tột độ, vừa quay đầu lại, mái tóc búi đã có vài lọn bung ra, bết vào khuôn mặt đỏ bừng. Bà Thuỷ nhìn thẳng vào mắt ông Dương. Người đàn ông khốn khổ ngồi đó, hai tay bấu chặt vào thành ghế, miệng há hốc, mắt trợn trừng nhìn cảnh vợ mình đang bị hai ông trai trẻ giày vò. Nước mắt, nước mũi, nước dãi của ông chảy ra giàn giụa. Ông muốn hét lên, muốn lao vào, nhưng cơ thể đã bị sự kinh hoàng và nhục nhã đóng đinh tại chỗ.
"Anh thấy không?" Thuỷ hét lên, giọng lạc đi giữa những tiếng rên. "Đây mới là cách thưởng thức! Con đĩ của anh chỉ biết nằm im chịu trận! Còn em, vợ anh mới là người điều khiển cuộc chơi!"
Lời nói đó là nhát dao cuối cùng, đâm thẳng vào chút tự tôn đàn ông còn sót lại của ông Dương.
Cũng chính lúc đó, Thuỷ cảm nhận một làn sóng điện chạy dọc sống lưng. Một cơn cực khoái dữ dội, một trận động đất từ sâu bên trong, đang ập tới. Bà Thuỷ ngửa cổ ra sau, gào lên một tiếng xé lòng. Cơ thể bà co giật dữ dội, các cơ thành âm đạo siết chặt lấy cả hai dương vật một cách điên cuồng. Hai đứa Việt & Trung phải kiềm chế đến rung người để không xuất tinh…. Chúng gồng cơ, ôm cứng bà Thuỷ lại