lc88
123b
rc88

hiepsichimung

Thành viên thông thái

Reputation: 76%
Tham gia
16/4/25
Bài viết
113
Cảm xúc
555
Điểm
93
Nơi ở
Hà Nội
Tín dụng
0.2
Giới tính
Nam

Chương 1​

Tỉnh giấc trong nhung lụa.

Đó là cảm giác đầu tiên mỗi sáng của cô từ vài tháng nay. Không phải là thứ lụa satin bóng bảy rẻ tiền, mà là lụa tơ tằm thật mơn trớn trên da thịt. Nó mát lạnh khi cô mới ngả lưng, và ấm dần lên theo từng hơi thở. Căn phòng ngủ khổng lồ của họ luôn thoảng một mùi hương tinh tế, không phải nước hoa xịt phòng mà là mùi của hoa tươi được thay mỗi ngày, mùi của gỗ đàn hương từ chiếc tủ cổ, và mùi của sự giàu có, thứ mùi hương vô hình nhưng quyền lực nhất.

Vy khẽ cựa mình, tấm lưng trần cọ nhẹ vào lồng ngực vững chãi của Minh. Anh vẫn ngủ, vòng tay siết chặt quanh eo cô một cách sở hữu, hơi thở đều đặn phả vào gáy cô ấm áp. Vy mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện và không chút ưu tư. Cô yêu Minh. Yêu cái cách anh nhìn cô như thể cô là báu vật duy nhất trên đời, yêu cái cách anh thì thầm tên cô trong đêm, và yêu cả cái cách anh làm tình với cô.

Đêm qua, anh lại một lần nữa chứng minh tình yêu ấy.

Nó bắt đầu bằng một nụ hôn chậm rãi khi cô vừa bước ra từ phòng tắm, người vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm. Minh kéo cô vào lòng, bàn tay to lớn của anh lùa vào mái tóc còn ẩm, ép môi cô vào môi anh, một nụ hôn sâu và đòi hỏi. Anh không vồ vập, không thô bạo. Anh là một bản giao hưởng được chuẩn bị kỹ lưỡng, mỗi nốt nhạc đều được tính toán để đưa cô lên đến đỉnh điểm của đê mê.

Anh bế bổng cô lên, dễ dàng như bế một con búp bê, và đặt cô xuống chiếc giường êm ái. Anh không vội vã. Anh là một nghệ sĩ, và cơ thể cô là tác phẩm của anh. Anh bắt đầu bằng việc quỳ xuống bên giường, chiêm ngưỡng cô bằng ánh mắt rực cháy một ngọn lửa quen thuộc. Rồi anh cúi xuống, bắt đầu cuộc hành trình của mình trên cơ thể cô. Lưỡi anh lướt từ mắt cá chân, dọc theo bắp chân thon thả, dừng lại ở vùng đùi trong non mềm. Vy rùng mình, những ngón chân co quắp lại trên ga lụa .

Khi anh di chuyển lên cao hơn, vùi mặt vào giữa hai chân cô, cả cơ thể Vy như có một luồng điện chạy qua. Lưỡi anh nóng bỏng và điêu luyện, nhẹ nhàng tách hai mép thịt mềm mại ra, khám phá từng ngóc ngách. Cô có thể cảm nhận dịch tình của chính mình đang trào ra, ướt át và mời gọi. Anh liếm mạnh vào hột le đang run rẩy, rồi lại day nó bằng đầu lưỡi, khiến Vy nắm chặt lấy tấm ga giường, tấm lưng cong lên như một cây cung. Cô rên rỉ tên anh, một cách nài nỉ. Cô sắp không chịu nổi nữa.

Khi cô gần như vỡ òa, anh đột ngột dừng lại. Vy mở đôi mắt đẫm nước nhìn anh, một cách cầu xin. Anh chỉ cười, trườn người lên phía trên, hai tay chống hai bên người cô.
Dương vật to lớn của anh, sẫm màu và cương cứng, ngẩng cao một cách kiêu hãnh. Phần đầu rớm lệ vì dịch nhờn trong suốt. Vy nuốt nước bọt, ánh mắt không thể rời khỏi nó. Anh dùng đầu dương vật cọ nhẹ vào hai mép âm đạo đang đỏ hỏn và sưng mọng vì kích thích của cô. Hai mép thịt căng hồng tự động mở ra.

Anh từ từ đẩy vào.

Vy thở hắt ra một tiếng đầy khoái lạc khi cảm nhận sự xâm nhập. Cửa mình cô co bóp mạnh mẽ, cố gắng ôm trọn lấy kẻ xâm nhập to lớn. Nó chật chội, nóng bỏng. Cô có thể cảm nhận từng đường gân của anh cọ xát vào thành âm đạo nhạy cảm của mình. Anh đẩy vào thật sâu, cho đến khi không thể vào sâu hơn được nữa, rồi dừng lại, để cho cô quen với sự hiện diện tuyệt đối của anh bên trong mình.

"Anh yêu em," anh thì thầm, cúi xuống hôn lên môi cô trong khi vẫn giữ nguyên bên trong.

Rồi anh bắt đầu di chuyển, chậm rãi và nhịp nhàng. Mỗi cú thúc của anh đều sâu và chắc, chạm đến tận cùng tử cung cô. Vy vòng chân qua hông anh, siết chặt, kéo anh lại gần hơn. Cô thích cảm giác được lấp đầy này, cảm giác thuộc về anh hoàn toàn, cả thể xác lẫn tâm hồn.

"Em muốn nhìn anh," cô hổn hển.

Minh hiểu ý. Anh nhẹ nhàng lật người cô lại, để cô ngồi lên trên. Ở tư thế này, Vy hoàn toàn nắm quyền chủ động. Cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh, thấy sự ham muốn trong đó. Cô có thể ngắm nhìn dương vật của anh đang ra vào cơ thể mình, nhìn hai mép thịt của cô bao bọc lấy nó, ướt đẫm và mời gọi. Cô bắt đầu nhún hông, lúc nhanh lúc chậm, trêu chọc anh, tự mình tìm kiếm những điểm G khoái lạc nhất. Âm thanh của da thịt va chạm, của dịch tình nhóp nhép vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, một bản nhạc của nhục dục.

"Ôi... Minh... Em..." Cô cảm thấy cơn cực khoái đang đến gần, những cơ thịt bên trong cô bắt đầu co thắt dữ dội. Nhưng Minh không muốn kết thúc nhanh như vậy. Anh giữ chặt hông cô, lật cô úp xuống giường, nâng cặp mông tròn trịa của cô lên cao. Anh thúc mạnh từ phía sau, một tư thế nguyên thủy và đầy uy lực. Mỗi cú thúc của anh giờ đây trở nên hoang dại, mạnh bạo, như muốn đóng dấu chủ quyền lên cô. Vy không còn suy nghĩ được gì nữa, cô úp mặt xuống gối, tiếng rên của cô bị bóp nghẹt, toàn thân run lên.

"Vy... Tình yêu của anh..." anh gầm gừ vào tai cô, bàn tay bóp mạnh lấy mông cô.

Anh tăng tốc, những cú thúc cuối cùng trở nên dồn dập, tàn bạo. Vy cảm thấy cơ thể mình như một sợi dây đàn được kéo căng, sắp đứt tung. Và rồi, cô nổ tung. Một cơn co giật mãnh liệt lan tỏa từ nơi sâu nhất, khiến cô cong người lên, tâm trí hoàn toàn trống rỗng. Ngay sau đó, Minh cũng gầm lên một tiếng cuối cùng, thúc mạnh thêm vài cái nữa, rồi trút toàn bộ tinh hoa nóng bỏng vào sâu bên trong cô.

Anh đổ sụp xuống người cô, cả hai cùng thở dốc. Vy có thể cảm nhận rõ dòng tinh dịch ấm nóng đang lấp đầy tử cung mình, một cảm giác trọn vẹn, thuộc về nhau tuyệt đối. Cô cảm thấy an toàn. Cô cảm thấy được yêu.

_______________________

Đêm hôm đó, Vy vẫn còn ngây ngất trong dư âm mãnh liệt. Cô khẽ hôn lên vai Minh rồi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, bước xuống giường. Cô cần uống một cốc nước.
Chiếc điện thoại của Minh đặt trên tủ đầu giường khẽ rung lên và sáng màn hình. Một thông báo tin nhắn. Vy không cố ý nhìn, nhưng dòng chữ hiện lên quá rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
Từ: Chị Linh
Ngủ ngon nhé ❤️

Trái tim đỏ chói lấp láy bên cạnh tin nhắn. Vy khựng lại một giây. Linh, chị gái song sinh của Minh. Cô ấy ở nước ngoài về được vài tuần và giờ đang ở trong căn biệt thự này.. Vy đã gặp chị ta vài lần, một người phụ nữ xinh đẹp sắc sảo, có nét giống Minh nhưng lạnh lùng hơn.

Chắc chỉ là tình cảm chị em bình thường thôi, cô tự nhủ. Chị gái chúc em trai ngủ ngon. Hoàn toàn bình thường. Minh và Linh là song sinh, họ thân thiết từ nhỏ, lại xa nhau nhiều năm. Chắc chắn là vậy.

Vy mỉm cười với chính mình, xua đi gợn mây nhỏ bé vừa thoáng qua trong đầu. Cô với lấy ly nước, uống một hơi dài. Vị ngọt của hạnh phúc vẫn còn đọng trên đầu lưỡi. Cô sẽ không để bất cứ điều gì phá hỏng nó.
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
10K
Chương 2

Những ngày tiếp theo trôi qua trong một cách bình yên. Vy nhanh chóng hòa mình vào nhịp sống của gia tộc họ Dương. Cô học cách quản lý những người giúp việc, cách sắp xếp một bữa tiệc tối sang trọng, cách mỉm cười xã giao với những đối tác kinh doanh của chồng. Cô là bà chủ trẻ của Dương Thị, một vị thế mà hàng ngàn cô gái mơ ước.

Minh vẫn nồng nàn như thế. Anh gọi cho cô giữa những cuộc họp căng thẳng chỉ để nghe giọng cô, mua tặng cô những món quà đắt tiền không nhân dịp gì cả, và mỗi đêm, anh lại biến chiếc giường của họ thành một thiên đường của nhục dục. Tình yêu của anh là một tấm khiên vững chắc, che chắn cho Vy khỏi mọi bất an.

Ông Tiến, cha chồng cô, là một người đàn ông trầm lặng và khó đoán. Ông ít khi thể hiện tình cảm, nhưng luôn đối xử với Vy bằng một sự tôn trọng đúng mực. Ông là Phó Chủ tịch, làm việc dưới quyền con trai mình, một sự sắp đặt kỳ lạ mà người ngoài vẫn thường hay bàn tán. Vy không nghĩ nhiều về điều đó. Cô chỉ biết ông là cha của Minh, người đã mất vợ ngay sau khi sinh đôi Minh và Linh. Có lẽ nỗi đau đó đã khiến ông trở nên xa cách.

Linh, "chị gái song sinh" của Minh, lại là một sự hiện diện khác. Cô ta đẹp một cách sắc lạnh. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh nhìn của Linh đều toát lên vẻ tự tin và một chút kiêu ngạo. Cô ta và Minh thường dành thời gian nói chuyện riêng, cười đùa về những kỷ niệm mà Vy không thể nào chen vào được. Đôi khi, Vy cảm thấy mình như người thừa, nhưng cô lại tự trách mình ích kỷ. Họ là gia đình, cô chỉ mới là người đến sau.

Cái bong bóng hạnh phúc hoàn hảo ấy vỡ tan vào một buổi chiều đẹp trời, một ngày tưởng chừng như không có gì khác biệt so với mọi ngày.

Ánh nắng vàng óng như mật ong trải dài trên những thảm cỏ được cắt tỉa cẩn thận của khu biệt thự, lấp lánh trên mặt hồ bơi xanh biếc. Vy vừa trở về từ một buổi chiều thư giãn ở spa, một thói quen mới mà cô đang dần tập quen. Cô cảm thấy sảng khoái, làn da mịn màng thoang thoảng mùi hoa, tâm trạng phơi phới. Tối nay là một ngày đặc biệt. Không phải kỷ niệm ngày cưới hay sinh nhật, mà chỉ đơn giản là một ngày Minh hứa đưa cô đi ăn tối ở một nhà hàng mới mở trên tầng thượng của một toà nhà chọc trời. Một buổi hẹn hò đúng nghĩa, chỉ có hai người.

Vì vậy, cô đã về nhà sớm hơn thường lệ để có thời gian chuẩn bị. Cô muốn mình phải thật lộng lẫy, muốn nhìn thấy trong mắt Minh ánh nhìn say đắm mà anh luôn dành cho cô. Cô bước vào căn biệt thự rộng lớn, cảm nhận sự im ắng quen thuộc. Những người giúp việc có lẽ đang ở khu bếp phía sau, chuẩn bị cho bữa tối, hoặc đã lui về phòng riêng của họ. Sự tĩnh lặng này thường mang lại cho Vy cảm giác bình yên, cảm giác làm chủ không gian. Nhưng hôm nay, có một điều gì đó khác lạ. Sự im lặng dường như nặng nề hơn, ngột ngạt hơn.

Cô rón rén bước lên cầu thang dát đá cẩm thạch, tay vịn bằng gỗ lim được chạm khắc tinh xảo. Tấm thảm dày và êm đến mức nuốt trọn tiếng bước chân của cô, khiến sự hiện diện của cô trở nên vô hình. Khi đi ngang qua hành lang dài và tĩnh mịch của tầng hai, cô khựng lại.

Một âm thanh.

Nó rất khẽ, gần như không thể nhận ra. Một tiếng cọt kẹt đều đặn, theo một nhịp điệu gấp gáp. Và rồi, một tiếng rên rỉ bị nén lại, một âm thanh mà cô không thể xác định rõ. Nó phát ra từ phía phòng của Linh.

Một ý nghĩ tò mò lướt qua đầu Vy. Chị Linh đang có bạn trai sao? Chị ta chưa từng giới thiệu với ai trong gia đình. Anh chàng nào may mắn thế nhỉ, chiếm được trái tim của một người phụ nữ xinh đẹp nhưng kiêu kỳ như vậy? Một nụ cười tinh nghịch nở trên môi, sự tò mò của phụ nữ thắng thế. Cô không có ý xấu, chỉ muốn biết một chút bí mật của bà chị chồng. Cô lặng lẽ bước đến gần cánh cửa gỗ lim đắt tiền. Cánh cửa không đóng hoàn toàn, chỉ khép hờ, để lại một khe hở vừa đủ cho một con mắt tò mò.

Cô nín thở, ghé mắt nhìn vào bên trong.

Khung cảnh hiện ra khiến cô sững sờ, nhưng không phải vì sốc, mà vì một sự choáng ngợp kỳ lạ.

Người đàn ông đang nằm ngửa trên giường, hai tay vòng ra sau đầu, gương mặt hoàn toàn bị khuất. Và Linh, chị chồng cô, đang ngồi trên người anh ta nhún một cách đam mê.

Vy đứng chết trân, nhưng không thể rời mắt. Cô thấy má mình nóng bừng.

Linh trong trạng thái này thật sự là một tác phẩm nghệ thuật của nhục dục. Mái tóc đen dài của cô ta được búi cao, để lộ chiếc cổ thon dài và tấm lưng trần trắng sứ. Từ góc nhìn này, Vy thấy rõ cặp ngực của Linh. Chúng đầy đặn và săn chắc, to hơn của Vy, đang nảy lên theo từng nhịp chuyển động mạnh mẽ của cô ta, hai núm hồng cương cứng đầy khiêu khích. Vòng eo con kiến của cô ta siết lại, làm nổi bật lên phần hông nở nang và cặp đùi thon thả.

Một cách vô thức, Vy bất giác so sánh với chính mình. Một tia ghen tị len lỏi trong cô. Linh có một sự tự tin hoang dại, một vẻ đẹp thể xác đầy quyền lực mà Vy không có. Cô ta hoàn toàn làm chủ cuộc chơi, làm chủ người đàn ông dưới thân mình.

Và rồi, ánh mắt Vy dời xuống nơi hai cơ thể đang giao hợp.
Căn biệt thự-1.gif

Nó trần trụi đến mức khiến cô phải nín thở. Dương vật to lớn, sẫm màu của người đàn ông đang chôn sâu trong cơ thể Linh. Cô ta điều khiển nhịp điệu, lúc thì nhấc mình lên cao, để cho cây gậy thịt trượt ra gần hết, bóng loáng vì dịch tình, rồi lại từ từ ngồi xuống, để nó lút sâu vào trong. Vy có thể thấy rõ hai mép âm đạo hồng hào, sưng mọng của Linh đang ôm khít, nuốt trọn lấy thứ vũ khí nam tính đó một cách chặt chẽ. Mỗi lần cô ta siết chặt cơ vòng, Vy dường như cũng cảm nhận được sự co thắt đó. Âm thanh nhóp nhép, ẩm ướt vang lên một cách đầy khiêu khích.

Một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng Vy. Một sự râm ran khó tả. Cô đang nhìn trộm người khác làm tình, và một phần đen tối nào đó trong cô đang cảm thấy bị kích thích. Cô tò mò về danh tính của người đàn ông may mắn kia. Dương vật của anh ta thật ấn tượng, và có gì đó… quen thuộc.

Linh bắt đầu tăng tốc, những cú nhún hông trở nên mạnh mẽ và gấp gáp hơn. Tiếng rên của cô ta cũng lớn hơn, không còn cố kìm nén.

"Nhanh nữa... A... sướng quá..."

Đột nhiên, người đàn ông nằm dưới không còn chịu đựng nữa. Bằng một động tác nhanh và đầy uy lực, anh ta bật dậy, hai tay giữ chặt lấy eo Linh, lật cô ta lại. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Linh chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi đã ở trong tư thế quỳ gối, chống tay xuống giường.

Bây giờ, cảnh tượng còn nguyên thủy hơn.

Từ phía sau, tấm lưng ong của Linh, cặp mông cong vút được nâng lên cao, để lộ toàn bộ nơi riêng tư của cô ta cho người đàn ông. Anh ta bắt đầu thúc mạnh từ phía sau, một tư thế đầy uy lực.
1754293844391.webp

Và lúc này, khi người đàn ông không còn bị che khuất, Vy bắt đầu nhận ra những chi tiết quen thuộc. Tấm lưng rộng với những thớ cơ săn chắc mà cô vẫn thường ôm lấy mỗi đêm. Dáng người đó. Cách chuyển động đó.

Không. Không thể nào.

Trái tim Vy bắt đầu đập loạn nhịp, một dự cảm kinh hoàng bắt đầu hình thành trong tâm trí cô.

Người đàn ông đó cúi xuống, thì thầm điều gì đó vào tai Linh. Anh ta khẽ nghiêng đầu.

Và trong một khoảnh khắc kéo dài như cả thế kỷ, Vy nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt anh ta.

Sống mũi thẳng. Xương quai hàm góc cạnh. Mái tóc đen nhánh ướt đẫm mồ hôi.

Là Minh.

Chồng cô.

Không khí trong lồng ngực Vy bị hút cạn. Cảm giác râm ran kích thích vài giây trước biến thành một cơn buồn nôn kinh tởm. Sự ghen tị với vẻ đẹp của Linh giờ trở thành sự ghê tởm. Cảnh tượng hoan lạc trước mắt cô biến thành một màn loạn luân bệnh hoạn.

Mọi thứ trở nên sắc lẻm, đâm thẳng vào màng nhĩ cô. Tiếng da thịt va chạm phành phạch. Tiếng rên rỉ của Linh giờ đây trở thành những nhát dao cứa vào tim cô.

"A... a... Minh... Địt mạnh vào... Bắn vào trong em đi... Bắn hết vào trong lồn của em đi, Minh!"

Câu nói đó, với từ ngữ tục tĩu và quyền lực, đã phá tan mảnh hy vọng cuối cùng rằng cô đã nhìn nhầm.

Vy thấy chồng mình gầm lên như một con thú, thúc mạnh thêm vài nhịp cuối cùng, điên cuồng và sâu, chôn dương vật của mình vào tận cùng cơ thể chị gái.

Cô lùi lại, từng bước, từng bước, như một con rô-bốt hết pin. Tấm lưng cô va vào bức tường lạnh ngắt đối diện. Cô trượt người xuống sàn, không còn chút sức lực.

Trong đầu cô, mọi thứ bắt đầu xâu chuỗi lại. Tin nhắn. Những cuộc nói chuyện riêng. Sự thân mật quá mức. Tất cả, tất cả đều là giả dối.

Vy ngồi đó, trong hành lang lạnh lẽo, nghe tiếng thở dốc thỏa mãn từ căn phòng tội lỗi. Cô không khóc. Nước mắt dường như đã đóng băng lại cùng với trái tim cô.
 
Sửa lần cuối:
Cảm ơn bác vì truyện mới, không biết khi nào bác viết tiếp bộ Dục vọng ạ
 
Cảm ơn bác vì truyện mới, không biết khi nào bác viết tiếp bộ Dục vọng ạ

Câu chuyện về Chi hiện tại đang lớn quá và nhiều thứ nên mình cần thời gian để sắp xếp tình tiết và cốt truyện bác ạ. Coi như hiện tại xong Part 1 rồi đi. Vì đến đó coi như cô bước vào thế giới mới thay vì là những cuộc some, swing bình thường rồi.

Bác nào có đọc thì biết truyện của mình thích đào sâu về tâm lý nhân vật, về hoàn cảnh kích thích chứ nếu chỉ đơn thuần lao vào nhau xong chịch choạch này kia thì xem phim sex cho rồi 😅
 
CHƯƠNG 3:

Thời gian dường như đã ngừng trôi ở hành lang lạnh lẽo này.
Vy vẫn ngồi bệt dưới sàn, lưng tựa vào bức tường cẩm thạch, cái lạnh của đá thấm qua lớp lụa mỏng, gặm nhấm vào xương tủy cô. Nhưng cô không cảm thấy gì. Mọi giác quan của cô đã co cụm lại, dồn hết vào cánh cửa gỗ lim khép hờ ở cuối hành lang. Sự im lặng bên trong đó giờ đây còn ghê rợn hơn cả những âm thanh ô uế mà nó vừa tuôn ra. Tiếng rên rỉ, tiếng da thịt va chạm, tiếng gầm gừ của chồng cô và tiếng rên dâm đãng của chị gái hắn… chúng đã ngừng lại, nhưng dư âm của chúng vẫn còn vang vọng trong hộp sọ cô, một bản giao hưởng của sự đồi bại.

Cô không biết mình đã ngồi đó bao lâu. Vài phút? Hay vài thế kỷ? Thế giới bên ngoài khung cửa sổ lớn ở đầu hành lang vẫn ngập tràn ánh nắng vàng rực của buổi chiều tà. Vô tâm và tráng lệ.

Và rồi cánh cửa từ từ mở ra.

Người bước ra đầu tiên là Linh. Mái tóc cô ta hơi rối, đôi môi sưng mọng, đỏ hơn màu son thường ngày, và trên cổ có vài vệt ửng đỏ mà Vy biết rõ là gì. Nhưng ánh mắt cô ta thì không hề có chút bối rối hay tội lỗi. Nó lạnh lẽo và điềm tĩnh. Khi nhìn thấy Vy đang ngồi co ro trên sàn, một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Linh, nhưng nó nhanh chóng bị thay thế bởi một vẻ thản nhiên gần như miệt thị. Cô ta không nói gì, chỉ khẽ nhếch một bên mép, một cái nhếch mép gần như vô hình, nhưng nó đâm vào Vy còn đau hơn một cái tát. Cô ta ung dung chỉnh lại chiếc váy voan trên người, vuốt lại mái tóc, rồi lướt qua Vy như thể cô chỉ là một món đồ nội thất vô tri. Mùi nước hoa đắt tiền của Linh hòa quyện với mùi mồ hôi và mùi tinh dịch thoang thoảng, một tổ hợp mùi hương khiến Vy buồn nôn.

Ngay sau đó, Minh bước ra.

Anh ta hoàn toàn trái ngược. Chiếc áo sơ mi nhàu nát, chưa cài hết cúc, để lộ ra những vệt cào đỏ ửng trên ngực. Mái tóc anh ta ướt đẫm mồ hôi, dính bết vào trán. Và khi ánh mắt anh ta chạm phải Vy, nó đông cứng lại trong kinh hoàng. Sự thỏa mãn vừa rồi biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại sự hoảng loạn tột độ. Gương mặt anh ta trắng bệch, đôi môi mấp máy nhưng không thể thốt ra thành lời.

"Vy... Em..."

Vy chậm rãi đứng dậy, đôi chân run rẩy như không phải của mình. Cô không nhìn Minh. Ánh mắt cô dán chặt vào khoảng không phía trước. Cô không gào thét, không khóc lóc. Sự bình tĩnh đến đáng sợ của cô dường như còn làm Minh hoảng loạn hơn bất cứ phản ứng cuồng nộ nào.

Cô quay người, lảo đảo bước về phòng ngủ của họ. Căn phòng từng là thiên đường của cô.
Minh vội vã chạy theo, túm lấy cánh tay cô. "Vy, nghe anh giải thích... Làm ơn..."
Vy giật mạnh tay ra, sức lực từ đâu đó tuôn đến. Lần đầu tiên, cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt mà cô từng yêu say đắm. Giờ đây, cô chỉ thấy trong đó sự ghê tởm.

"Đừng chạm vào tôi," cô nói, giọng cô khô khốc, xa lạ.
Cô bước vào phòng và đóng sầm cửa lại trước mặt Minh. Tiếng khoá cửa vang lên dứt khoát. Bên ngoài, Minh điên cuồng đập cửa, giọng anh ta lạc đi vì van xin và thống khổ.

"Vy! Mở cửa ra! Làm ơn, Vy! Để anh giải thích! Nó không như em nghĩ đâu!"

Không như em nghĩ? Vy cười một cách vô hồn. Cô đã thấy. Cô đã nghe. Cô đã biết. Còn điều gì có thể khác đi được nữa?
Cô mặc kệ những tiếng van xin thống thiết. Cô đi về phía chiếc giường lớn, nơi mà chỉ đêm qua, cô và anh còn quấn lấy nhau. Mùi hương của anh, của cô, của cuộc ân ái của họ vẫn còn vương trên gối. Cô cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên cuống họng. Cô lao vào phòng tắm và nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu. Chỉ toàn là nước. Dạ dày cô trống rỗng, co thắt đau đớn. Khi không còn gì để nôn, cô ngồi bệt xuống sàn gạch lạnh lẽo, run rẩy.

Cuộc đối chất thực sự diễn ra vào đêm đó, sau nhiều giờ Minh đập cửa vô vọng. Cuối cùng, anh ta có được chìa khóa dự phòng từ người quản gia. Anh ta bước vào phòng, gương mặt hốc hác, đôi mắt sưng húp. Vy vẫn ngồi trên sàn phòng tắm, bất động như một bức tượng.

Anh ta quỳ xuống trước mặt cô, nước mắt lại bắt đầu lã chã rơi.
"Vy... Anh xin lỗi... Anh là một thằng khốn nạn, một con thú... Anh biết..."
Vy không nói gì. Cô chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt trống rỗng, lạnh lẽo hơn cả sàn đá cẩm thạch dưới thân mình.
Thấy sự im lặng đáng sợ của cô, Minh dường như đã đưa ra một quyết định. Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại.
"Vy, nghe anh nói," anh ta bắt đầu, giọng run rẩy một cách máy móc. "Chuyện hôm nay... nó chỉ là một tai nạn. Một sai lầm khủng khiếp. Chỉ một lần duy nhất, anh thề."

Vy khẽ nhướng mày. Một tia cảm xúc đầu tiên. Sự hoài nghi.

Minh vội vàng nói tiếp, như sợ cô sẽ không tin. "Chiều nay... anh có gặp vài đối tác. Họ mời rượu... anh đã uống quá nhiều. Anh say, say đến mức không biết trời đất là gì. Anh chỉ nhớ là mình rất nhớ em, rất muốn em."

Anh ta kể một câu chuyện rời rạc, một lời nói dối được bao bọc bởi sự thống khổ có vẻ chân thành. "Anh trở về nhà... đầu óc quay cuồng. Anh đi lên lầu, anh cứ nghĩ đó là phòng của mình. Cửa phòng không khóa... Anh bước vào, anh thấy một bóng người trên giường. Anh say quá rồi, Vy à... Anh cứ ngỡ đó là em đang đợi anh. Anh... anh đã không nhận ra đó là Linh cho đến khi... cho đến khi mọi chuyện đã quá muộn."

Anh ta cúi gằm mặt, hai vai rung lên. "Đến lúc anh nhận ra thì đã xong rồi. Anh ghê tởm chính mình. Anh không biết phải làm sao cả. Anh thề với em, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Anh chỉ yêu mình em thôi. Trong đầu anh lúc đó chỉ có hình ảnh của em. Anh đã nghĩ đó là em, Vy à..."

Lời nói dối. Nó vừa vụng về, lại vừa được tính toán một cách tuyệt vọng. Say ư? Nhầm phòng ư? Nhầm chị gái mình với vợ mình ư? Nó phi lý đến mức nực cười. Bất cứ ai có đầu óc tỉnh táo cũng sẽ thấy những lỗ hổng to tướng trong câu chuyện của anh ta. Làm sao có thể nhầm lẫn cơ thể của Linh với cô? Làm sao có thể không nhận ra khi đã ở bên trong cô ta? Và trên hết, tiếng rên rỉ đầy khoái lạc, đầy chủ động của Linh thì sao? "Bắn hết vào trong lồn của em đi, Minh!" - đó không phải là lời của một nạn nhân bị nhầm lẫn.

Nhưng Vy lúc này không tỉnh táo. Cô đang ở dưới đáy của sự tuyệt vọng. Trái tim cô đã tan nát, và cô đang cố gắng một cách vô vọng để nhặt nhạnh lại những mảnh vỡ. Lời nói dối của Minh, dù nó có phi lý đến đâu, lại giống như một chiếc phao cứu sinh được ném ra.

Một chiếc phao mục nát, nhưng vẫn là một chiếc phao.

Sự thật mà cô đã chứng kiến – một mối quan hệ loạn luân có hệ thống, một sự lừa dối bệnh hoạn – quá kinh tởm, quá sức chịu đựng. Nó sẽ phá hủy mọi thứ. Nhưng lời nói dối của Minh, nó biến sự phản bội có chủ đích thành một "tai nạn say xỉn". Nó biến một kẻ loạn luân thành một người chồng phạm sai lầm. Nó đau đớn, nhưng nó cho phép một khả năng, dù là nhỏ nhoi, rằng tình yêu anh ta dành cho cô vẫn còn đó, chỉ là bị che lấp bởi một phút hồ đồ. Tin vào nó sẽ dễ dàng hơn là đối mặt với sự thật trần trụi.

Cô nhìn sâu vào đôi mắt đỏ ngầu của Minh. Anh ta đang diễn. Cô biết anh ta đang diễn. Nhưng đó là một màn kịch xuất sắc, một màn kịch mà một phần trong cô khao khát được tin.

"Tại sao chị ta không phản kháng?" Vy hỏi, giọng cô khàn đặc, một câu hỏi thử nghiệm.
"Cô ấy cũng bất ngờ... cũng hoảng sợ... Mọi chuyện diễn ra quá nhanh..." Minh lắp bắp, lảng tránh ánh mắt cô. "Sau đó... cô ấy nói sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Cô ấy cũng cảm thấy có lỗi và xấu hổ."
Vy nhắm mắt lại. Cô không tin. Không một lời nào. Nhưng cô quá mệt mỏi để tranh cãi. Cô quá kiệt quệ để gào lên sự thật mà cô đã thấy. Cô chọn cách tạm thời tin vào một lời nói dối, bởi vì sự thật còn khủng khiếp hơn gấp vạn lần.

"Ra ngoài," cô thì thầm.
"Vy..."
"Đi ra," cô lặp lại, giọng lớn hơn một chút.

Minh nhìn cô một lúc lâu, rồi lẳng lặng đứng dậy. Anh ta không ra khỏi phòng ngủ, chỉ ngồi xuống chiếc sofa ở góc phòng, gục đầu vào hai tay như một kẻ tử tội.
Vy không đuổi anh ta đi nữa. Cô chỉ ngồi đó, trên sàn gạch lạnh lẽo. Cô đã không chấp nhận lời nói dối của anh ta. Nhưng cô cũng không vạch trần nó. Cô để nó lơ lửng g
iữa hai người, một đám sương mù độc hại.
 
Sửa lần cuối:
Những ngày sau đó là địa ngục của sự im lặng. Vy không ra khỏi phòng. Cô không ăn uống. Cô sống như một bóng ma trong chính ngôi nhà của mình. Minh mang đồ ăn lên, đặt ở cửa, nhưng chúng cứ nguội lạnh dần rồi lại được dọn đi. Cô sụt cân nhanh chóng. Đôi mắt trũng sâu. Thế giới thượng lưu hào nhoáng bên ngoài kia trở nên vô nghĩa.
Đến ngày thứ ba, có một tiếng gõ cửa. Không phải tiếng gõ dồn dập, tuyệt vọng của Minh, mà là ba tiếng gõ chậm rãi, từ tốn và đầy uy lực.
Vy im lặng.
"Vy, là ta đây. Mở cửa cho ta, con."
Giọng của ông Tiến. Cha chồng cô.
Cô vẫn không nhúc nhích. Cô không muốn đối mặt với ai.
"Ta biết con ở trong đó. Ta chỉ muốn nói chuyện một chút thôi. Ta sẽ không ép con." Giọng ông vẫn đều đều, không một chút nóng vội. "Nhưng con không thể hủy hoại bản thân mình như thế này được. Thằng Minh là một thằng khốn nạn, nhưng con không đáng phải chịu đựng điều này một mình."
Câu nói "Thằng Minh là một thằng khốn nạn" khiến Vy sững sờ. Nó không phải là một lời bao biện. Nó là một sự thừa nhận. Một sự đồng cảm bất ngờ.
Cô nghe thấy tiếng bước chân ông rời đi. Nhưng vài phút sau, ông quay lại. Cô nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ. Cánh cửa mở ra.
Ông Tiến đứng đó, trên tay là một khay thức ăn nhỏ với một bát cháo trắng còn bốc khói và một ly nước cam. Ông không nhìn cô với ánh mắt thương hại, mà là một ánh nhìn trầm tĩnh, thấu hiểu.
"Con cần phải ăn một chút," ông nói nhẹ nhàng. "Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải giữ lấy sức khỏe của mình."
Ông đặt khay cháo lên chiếc bàn nhỏ, rồi kéo một chiếc ghế, ngồi xuống ở một khoảng cách tôn trọng. Ông không hỏi cô chuyện gì đã xảy ra. Ông không yêu cầu cô phải giải thích.
Ông chỉ ngồi đó, trong im lặng, một sự hiện diện vững chãi và bình tĩnh đến lạ thường. Ông không đứng về phía con trai mình. Ông đang đứng về phía cô.
Lần đầu tiên sau ba ngày, Vy cảm thấy một tia cảm xúc khác ngoài sự ghê tởm và đau đớn. Một tia hy vọng mong manh. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, người cha chồng mà cô vốn luôn cảm thấy xa cách. Giờ đây, ông lại trở thành chiếc phao cứu sinh duy nhất trong cơn bão tố đang nhấn chìm cô.
Cô từ từ đứng dậy, bước về phía bàn, và cầm
thìa cháo lên.
 
CHƯƠNG 4:

Khoảnh khắc cầm thìa cháo lên đã phá vỡ sự bế tắc, nhưng không thể xóa đi vết nứt đã quá lớn. Cuộc chiến tranh lạnh vẫn tiếp tục kéo dài, biến căn phòng ngủ xa hoa thành một nhà tù sang trọng, ngột ngạt với sự hiện diện của hai con người bị xiềng vào nhau bởi một lời nói dối và một sự thật không thể nói ra. Vy sống như một bóng ma, di chuyển quanh Minh như một chướng ngại vật vô tri. Minh, ngược lại, là một bóng ma của sự tội lỗi, lúc nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt van xin, thống khổ, khiến cô càng thêm ghê tởm.
Ông Tiến vờ như không biết chuyện gì thực sự đang xảy ra. Ông ta hành động như thể chỉ nghĩ rằng đôi vợ chồng trẻ đang có một cuộc cãi vã nho nhỏ. Trong bữa ăn tối im lặng đến nghẹt thở, khi Minh cố gắng gắp thức ăn cho Vy và bị cô phớt lờ, ông Tiến lên tiếng, giọng ôn hòa: "Vợ chồng son cãi nhau là chuyện thường. Nhưng con cũng đừng gây áp lực cho con bé quá, Minh à. Cứ để nó có không gian riêng."

Câu nói của ông ta như một chiếc khiên vô hình, chặn đứng sự cố gắng vụng về của Minh. Vy cảm thấy áp lực trên vai mình nhẹ bẫng đi. Lần đầu tiên, cô thấy Minh im lặng không phải vì sự phớt lờ của cô, mà vì lời nói của cha anh ta.

Ông không bao giờ gặp riêng cô sau hôm đầu, không bao giờ nhắc lại chuyện cũ. Nhưng những cái gật đầu trầm tĩnh của ông khi họ vô tình lướt qua nhau trong hành lang lại nói lên tất cả. Nó như một lời hứa câm lặng: "Ta hiểu". Và trong sự im lặng đó, một niềm tin kỳ lạ bắt đầu nảy mầm trong lòng Vy. Cô không còn đơn độc nữa. Cô có một đồng minh.

Và rồi, một sự thay đổi đột ngột diễn ra.
"Anh phải đi Singapore," Minh thông báo vào một buổi sáng, giọng nói ngập ngừng. "Một dự án quan trọng, không thể hoãn được. Chỉ... chỉ ba ngày thôi."

Anh ta nói điều đó như thể đang xin phép cô, như thể việc rời xa cô ba ngày là một cực hình. Nhưng đối với Vy, câu nói đó giống như một bản ân sá. Ba ngày. Ba ngày không phải nhìn thấy bộ mặt của kẻ phản bội. Ba ngày không phải hít thở chung một bầu không khí tù đọng.Khi chiếc xe chở Minh khuất dần sau cánh cổng sắt đồ sộ, lần đầu tiên sau nhiều ngày, Vy cảm thấy lồng ngực mình giãn ra. Cô hít một hơi thật sâu. Không khí vẫn là không khí của căn biệt thự này, nhưng nó có vẻ trong lành hơn. Dễ thở hơn. Sự cô độc lúc này không còn đáng sợ, nó trở thành một sự giải thoát.

Buổi tối hôm đó, cô bước ra khỏi phòng, xuống phòng khách ngồi một mình trong bóng tối. Cô không bật đèn, chỉ để ánh trăng bạc từ khu vườn rọi vào. Sự yên tĩnh này thật quý giá.
"Sao lại ngồi trong bóng tối thế này?"

Giọng nói trầm ấm của ông Tiến vang lên, khiến Vy giật mình. Ông bật ngọn đèn bàn có ánh sáng vàng dịu, không quá chói mắt. Trên tay ông là một bộ ấm trà bằng gốm sứ tinh xảo, hơi nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút.

"Ta pha một ấm trà. Uống một chút cho ấm người," ông nói, đặt bộ ấm trà lên bàn. Ông không hỏi han, không đào sâu vào nỗi đau của cô. Ông chỉ rót một tách trà nhỏ, đẩy về phía cô.

Lần đầu tiên, Vy thực sự nhìn kỹ người đàn ông này. Trước đây, trong mắt cô, ông chỉ là "cha chồng", một nhân vật có phần xa cách, một cái bóng quyền lực mờ nhạt sau lưng Minh. Nhưng giờ đây, dưới ánh đèn vàng, cô thấy một người đàn ông hoàn toàn khác. Ông mới ngoài năm mươi, nhưng thời gian dường như chỉ tạc thêm những đường nét quyền lực lên gương mặt ông. Đó không phải là vẻ đẹp trai hào nhoáng, trẻ trung của Minh. Đó là vẻ đẹp của sự từng trải. Ông có một vầng trán cao, đôi mắt sâu và sắc sảo, ẩn sau cặp kính đọc sách. Khi ông nhìn cô, những nếp nhăn chân chim ở đuôi mắt khẽ hằn lên, không làm ông già đi, mà chỉ tăng thêm vẻ thâm trầm, khó đoán. Sống mũi ông thẳng, và đôi môi mỏng luôn mím lại một cách kiên định.

Ông bắt đầu nói chuyện về dự án ở Singapore, không phải về những con số khô khan, mà về chiến lược, về con người, về cách nhìn nhận một thị trường mới. Vy thấy mình bị cuốn vào câu chuyện. Một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu cô, một câu hỏi mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến.

Tại sao một người đàn ông như thế này, với tầm nhìn và sự thâm trầm như vậy, lại chỉ là Phó Chủ tịch? Tại sao ông lại phải làm việc dưới quyền con trai mình?

Cô bất giác so sánh. Minh cũng nói về công việc, nhưng nghe như một đứa trẻ học thuộc bài, nói về lợi nhuận, về những con số hào nhoáng mà ông nội đã để lại. Còn ông Tiến, ông nói về ván cờ lớn, về những nước đi ẩn sau những con số đó. Minh là người thừa kế chiếc vương miện, còn ông Tiến mới giống một vị vua thực thụ. Sự vô lý này bắt đầu gieo vào lòng cô một sự hoài nghi và tò mò.

Ngày hôm sau, ông mời cô xuống thư phòng của ông. "Giúp ta sắp xếp lại vài cuốn sách," ông nói, một cái cớ hoàn hảo.

Thư phòng của ông là một không gian choáng ngợp, ba mặt tường là những kệ sách cao đụng trần. Khi cô đi ngang qua ông để lấy một cuốn sách trên kệ cao, cô bất chợt khựng lại. Một mùi hương tinh tế len lỏi vào khứu giác cô. Đó không phải mùi nước hoa nồng nàn mà thanh niên hay dùng. Đó là mùi của gỗ đàn hương, quyện với mùi thuốc lá cao cấp thoang thoảng và một chút mùi da thuộc từ chiếc ghế bành của ông. Một mùi hương của sự trưởng thành, của quyền lực và của một sự nam tính vững chãi, khác hẳn mùi nước hoa tươi mát, trẻ trung của Minh. Cô liếc nhìn ông. Ông mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh navy được là phẳng phiu. Dù ngồi, cô vẫn thấy được bờ vai ông rộng và vững chãi, chiếc áo ôm vừa vặn lấy tấm lưng thẳng. Dù đã có tuổi, ông vẫn giữ được một thân hình rất phong độ, không có chút mỡ thừa nào ở bụng. Ông toát ra một sức hấp dẫn chết người của một con dã thú đầu đàn, điềm tĩnh nhưng luôn sẵn sàng hành động. Minh, bên cạnh ông, chỉ như một con hổ non đang học cách gầm.

Tối hôm đó, sau bữa tối, ông lại mời cô một ly rượu. Ông ngồi gần hơn một chút. Khi câu chuyện của họ đã sâu hơn, ông khẽ đặt tay lên mu bàn tay của Vy đang đặt trên thành ghế.

"Con là một người phụ nữ thông minh," ông nói, giọng trầm xuống. "Đừng để bản thân bị chôn vùi trong nỗi đau này. Con có giá trị hơn thế rất nhiều."

Bàn tay ông ấm áp và vững chãi. Vy không rút tay lại. Cô khao khát sự tiếp xúc này. Sự công nhận này.

"Con không biết phải làm gì cả," cô thì thầm, lần đầu tiên thừa nhận sự bất lực của mình.
"Hãy bắt đầu bằng việc sống cho chính mình," ông nói, những ngón tay ông khẽ vuốt ve mu bàn tay cô. Ông đứng dậy, chìa tay ra cho cô. "Muộn rồi, để ta đưa con lên phòng."

Vy ngần ngừ một giây, rồi đặt tay mình vào tay ông. Cô để ông dẫn mình lên cầu thang. Bước chân cô lơ lửng, không phải của mình. Sự đụng chạm của bàn tay ông, sự hiện diện của ông bên cạnh, mùi hương nam tính của ông, tất cả tạo thành một sự cám dỗ mà cô không còn sức để chống cự. Khi đến trước cửa phòng ngủ của cô và Minh, ông không buông tay. Ông dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, rồi nhìn vào cánh cửa.

"Ta có thể vào được không?" ông hỏi, một câu hỏi lịch sự nhưng ẩn chứa một sự đòi hỏi không thể chối từ.

Vy thấy tim mình đập mạnh. Đây là căn phòng của cô, của Minh. Là không gian riêng tư của họ. Là nơi chứng kiến tình yêu của họ. Nhưng tình yêu đó đã chết. Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của ông Tiến, và trong một khoảnh khắc của sự đầu hàng tuyệt đối, cô gật đầu một cách vô thức.

Ông đẩy cửa, dẫn cô vào trong. Ông đóng cửa lại. Tiếng cạch khẽ khàng của chốt cửa vang lên như một bản án.

Ông không nói một lời. Ông quay lại, đối mặt với cô. Hai tay ông đặt lên eo cô, kéo cô vào lòng. Ông cúi xuống và hôn cô. Lưỡi ông mạnh mẽ tách môi cô ra, cuốn lấy lưỡi cô. Vy run rẩy. Cô ngửi thấy mùi hương và mùi thuốc lá của ông rõ hơn bao giờ hết, một mùi hương đầy chiếm đoạt.

Ông bế bổng cô lên, nhẹ nhàng nhưng đầy vững chãi, rồi bước về phía chiếc giường của cô và Minh. Ông đặt cô xuống giữa giường, tấm ga lụa mát lạnh áp vào lưng trần của cô.

Ông quỳ trên giường, ánh mắt như một kẻ chinh phục đang ngắm nhìn chiến lợi phẩm của mình. Ông từ từ kéo dây chiếc váy ngủ của cô xuống. Bàn tay chai sạn của ông bắt đầu khám phá cơ thể cô. Ông dùng cả bàn tay bao trọn lấy một bên vú của cô, bóp nhẹ, cảm nhận sự mềm mại và căng đầy của nó. Ngón tay cái của ông tìm đến núm vú, vê tròn, day ấn cho đến khi nó cương cứng lên, nhạy cảm đến mức đau nhẹ. Ông cúi xuống, ngậm lấy nó, đầu lưỡi ông vừa mút mạnh vừa xoay tròn quanh quầng vú, một cảm giác khoái lạc xa lạ và tội lỗi chạy dọc sống lưng cô.
1754294137525.webp

Tay kia của ông di chuyển xuống thấp hơn, tìm đến nơi ấm nóng, ẩm ướt nhất. Những ngón tay ông không chút do dự, tách hai mép thịt mềm mại của cô ra, để lộ cửa mình hồng hào và âm vật đang sưng lên. Ngón tay ông bắt đầu xoa nắn hạt vật đó một cách điêu luyện, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ. Vy rên rỉ, hai chân cô vô thức dạng ra, hông ưỡn lên theo từng nhịp di chuyển của ngón tay ông. Âm đạo cô bắt đầu trào ra một dòng nước nhờn, ướt đẫm cả ngón tay ông và tấm ga giường.

Khi cô đã hoàn toàn ướt át, khi cơ thể cô đã rũ rượi cầu xin, ông mới cởi quần áo của mình. Vy liếc nhìn. Cơ thể ông rắn rỏi, đầy quyền lực. Và dương vật của ông, nó đang kiêu hãnh ngẩng cao. Nó không to lớn một cách phô trương, nhưng trông nó rắn chắc, sẫm màu, những đường gân xanh nổi rõ, đầy vẻ quyền lực và kinh nghiệm.

Ông không vào ngay. Ông quỳ giữa hai chân cô, dùng đầu dương vật của mình cọ xát vào hai mép âm đạo đang sưng mọng và ướt đẫm của cô. Vy run rẩy, cô nhắm nghiền mắt lại, nhưng ông đưa tay lên, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc cô phải mở mắt ra đối diện với ông. Sau đó, ông chỉ đẩy nhẹ, để phần đầu khấc to bè trượt vào bên trong, ngay ngưỡng cửa.

Căn biệt thự-1.gif


Vy thở hắt ra, âm đạo cô co thắt nhẹ. Ông không đẩy sâu hơn. Ông bắt đầu nhấp nhẹ, chỉ dùng phần đầu dương vật chà xát vào thành âm đạo non mềm ngay lối vào, một sự tra tấn ngọt ngào. Cảm giác nửa trong nửa ngoài, sự kích thích từ đầu dương vật liên tục cọ vào những dây thần kinh nhạy cảm nhất khiến Vy gần như phát điên. Cô khao khát được lấp đầy, được chiếm hữu hoàn toàn.

Căn biệt thự-2.gif


Một cách vô thức, cô bắt đầu ưỡn hông lên, cố gắng nuốt trọn cây gậy thịt đang trêu chọc mình. Hành động đó, sự phục tùng bản năng đó, dường như là điều ông đang chờ đợi. Một nụ cười gần như vô hình hiện trên môi ông.

Và ông đâm vào. Một cú thúc duy nhất, mạnh mẽ, lút đến tận gốc.
"A!" Vy hét lên một tiếng bị nghẹn lại.


Ông bắt đầu di chuyển. Nhịp điệu của ông vững chắc, mạnh mẽ và không ngừng nghỉ. Mỗi cú thúc đều sâu, chắc nịch, như muốn đóng dấu chủ quyền của ông vào tận cùng tử cung cô. Tâm trí Vy gào thét trong sự ghê tởm và sỉ nhục, nhưng cơ thể cô lại đang bị nhấn chìm trong một cơn sóng khoái lạc trần trụi. Cô có thể thấy rõ dương vật của ông đang ra vào nơi riêng tư của mình. Mỗi lần rút ra, hai mép thịt của cô lại hé mở, để lộ phần thịt hồng ướt đẫm bên trong, rồi lại bị lấp đầy ngay tức khắc. Âm thanh của da thịt va chạm, của dịch tình nhóp nhép vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, một bản nhạc của sự đồi bại.

Vy cắn chặt môi, cố gắng không phát ra tiếng rên. Ông liền thay đổi tư thế. Ông nhấc bổng hai chân cô lên, vắt qua vai mình. Tư thế này khiến sự xâm nhập của ông càng sâu hơn, tàn bạo hơn. Mỗi cú thúc của ông giờ đây như chạm đến tận cùng linh hồn cô. Cô không thể chịu đựng được nữa. Tiếng rên bị dồn nén bật ra khỏi cổ họng.

Ông cúi xuống, vừa thúc hông vừa hôn ngấu nghiến môi cô, nuốt trọn mọi âm thanh phản kháng.

Tâm trí cô là một mớ hỗn độn. Sự ghê tởm, sự sỉ nhục, cảm giác trả thù bệnh hoạn và một cơn khoái lạc không thể chối bỏ đang cuộn xoáy vào nhau. Và rồi, cô không chịu nổi nữa. Cơ thể cô nổ tung trong một cơn co giật mãnh liệt. Tử cung cô thắt lại, siết chặt lấy dương vật của ông trong từng đợt sóng cực khoái. Nó không phải là một cơn cực khoái của tình yêu, mà là một sự đầu hàng tuyệt đối của thể xác.

"Bắn vào lồn con đi..." cô nức nở, lý trí hoàn toàn bị nhục dục nhấn chìm.

Khi cơ thể cô vẫn còn đang run rẩy, ông đột ngột rút ra. Vy mở mắt nhìn ông, một ánh nhìn ngơ ngác và hụt hẫng. Ông ta đứng đó, nắm lấy dương vật của mình và bắn toàn bộ tinh dịch lên bụng và ngực cô. Một dòng tinh dịch ấm nóng chảy tràn trên da thịt cô, một cảm giác dính nhớp và xa lạ, một dấu ấn của sự sỉ nhục.

Ông không nói một lời. Ông lặng lẽ đứng dậy, mặc lại quần áo với vẻ điềm tĩnh như thể vừa hoàn thành một công việc, rồi rời khỏi phòng.
Vy nằm đó, bất động, trần truồng. Cô nhìn chằm chằm vào dòng tinh dịch đang nguội dần trên bụng mình với một sự trống rỗng vô tận. Cuộc "chữa lành" đã bắt đầu. Vết thương của cô đang được chữa bằng thuốc độc.
 
Sửa lần cuối:
Chương 5:

Minh trở về từ chuyến công tác với vẻ hốc hác của một người làm việc quá sức và ánh mắt của một kẻ tội đồ khao khát được chuộc lỗi. Anh ta không chỉ mang về một món quà. Anh ta bắt đầu hành động.

Ngày đầu tiên, anh ta trao cho Vy một chiếc hộp nhung màu xanh thẫm. Bên trong là một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, một món quà đủ đắt tiền để mua nhiều thứ, nhưng không bao giờ đủ để mua lại một trái tim đã vỡ. Vy nhận lấy, không đeo, chỉ để nó trên bàn trang điểm như một vật thể lạ.
Đêm đó, trong phòng ngủ, anh ta lại thì thầm những lời xin lỗi. "Anh biết anh không xứng đáng," anh ta nói, "nhưng anh không thể sống thiếu em. Xin em, cho anh một cơ hội để chứng minh."

Và Vy, sau những ngày dài đấu tranh với chính mình, đã đưa ra một quyết định. Cô nhìn Minh, nở một nụ cười buồn bã, yếu ớt, một nụ cười được tập luyện hoàn hảo trước gương. "Em... em sẽ cố gắng quên đi," cô nói, giọng khàn đi vì xúc động giả tạo. "Vì gia đình này. Vì tình yêu của chúng ta."

Minh mừng rỡ như điên, ôm chầm lấy cô. Anh ta tin. Anh ta tin rằng Vy ngây thơ, rằng tình yêu của cô đủ lớn để dung thứ cho tội lỗi của anh ta. Sau đó, anh ta cố gắng tiến xa hơn, muốn dùng thể xác để đóng dấu lên sự hàn gắn này. Nhưng Vy nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, cơ thể cô cứng lại như gỗ.

"Em cần thêm thời gian, Minh à," cô nói, giọng run run. "Em chưa..sẵn sàng."
Anh ta lập tức lùi lại, sắm vai người chồng thấu hiểu. "Anh hiểu. Anh sẽ đợi. Anh sẽ đợi bao lâu cũng được." Anh ta hoàn toàn không ép buộc. Anh ta dọn gối sang nằm ở mép giường, cách cô một khoảng xa, để chứng tỏ sự tôn trọng của mình. Sự "cao thượng" đó của anh ta khiến Vy chỉ cảm thấy buồn nôn.

Chiến dịch của Minh tiếp tục. Những ngày sau đó, anh ta không còn là người thừa kế bận rộn. Anh ta biến thành người tình của thuở ban đầu. Mỗi sáng, một bó hoa ly trắng, loài hoa cô yêu thích, được đặt sẵn bên giường khi cô thức dậy. Anh ta hủy những cuộc hẹn không quan trọng để ăn trưa với cô, dù cô chỉ im lặng chọc vào đĩa salad.

Linh quay trở lại với vẻ lạnh lùng vốn có. Cô ta lướt qua Vy trong hành lang như một bóng ma, chỉ gật đầu chào một cách xã giao. Sự dửng dưng của cô ta, như thể không có chuyện gì xảy ra, như thể những cuộc ân ái bệnh hoạn kia chỉ là một hoạt động thường nhật không đáng bận tâm, lại càng khiến Vy cảm thấy ghê tởm.

Vy vẫn diễn. Cô mỉm cười đúng lúc, nói những lời cảm ơn nhạt nhẽo. Nhưng bên trong, cô cảm thấy mình như một diễn viên trong một vở kịch bệnh hoạn. Điều khiến cô bất an nhất chính là sự im lặng của Ông Tiến. Trái với dự đoán của cô, ông ta hoàn toàn không có động thái gì thêm. Ông coi như đêm Minh đi vắng chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sự bình thản của ông khiến Vy cảm thấy mình là người duy nhất bị ám ảnh bởi bí mật đó.

Một tuần trôi qua. Rồi hai tuần. Sự kiên nhẫn và những cử chỉ dịu dàng của Minh bắt đầu bào mòn lớp băng trong lòng Vy. Một buổi tối, khi chỉ có hai người, Minh bật bản nhạc giao hưởng mà họ đã nghe trong buổi hẹn hò đầu tiên. Giai điệu du dương quen thuộc vang lên, và lần đầu tiên sau chuỗi ngày dài, một giọt nước mắt thật sự lăn trên má cô.

Đêm đó, Vy bắt đầu cảm thấy tội lỗi. Không phải tội lỗi của Minh, mà là của chính cô. Ký ức về đêm ở bên ông Tiến hiện về, rõ nét và nhơ nhuốc. Minh đang cố gắng đến thế, anh ta đang chuộc lỗi. Còn mình thì sao? Mình đã làm gì? Suy nghĩ đó khiến cô tự ghê tởm chính mình. Lần đầu tiên, cô bắt đầu tự hỏi: Biết đâu anh ta say thật? Biết đâu đó chỉ là một sai lầm duy nhất?
Sự nguôi ngoai, dù chỉ là một chút, đã nảy mầm. Vài ngày sau, khi Minh nắm tay cô, cô đã không rụt lại ngay. Vy thấy tim mình khẽ nhói lên. Tình yêu, thứ mà cô ngỡ đã chết, dường như vẫn còn thoi thóp ở đâu đó. Cô nghĩ, có lẽ, cô có thể thử. Có lẽ một ngày nào đó, mọi chuyện sẽ thực sự ổn.

Đó là đêm cô có suy nghĩ đó. Một đêm cô cảm thấy bình yên nhất sau cơn bão.
Khoảng hai giờ sáng, cô giật mình tỉnh giấc. Cô quay sang bên cạnh, và bàn tay cô chỉ chạm vào khoảng không lạnh lẽo. Minh không có ở đó.

Một cảm giác bất an quen thuộc dâng lên. Cô nhẹ nhàng ra khỏi giường. Một linh tính nào đó thôi thúc cô đi xuống tầng một. Khi đến gần phòng khách rộng lớn, cô khựng lại. Cô nghe thấy những âm thanh lạ. Tiếng thở dốc bị nén lại, và tiếng da thịt va chạm khe khẽ, ẩm ướt.

Cô nấp sau bức tường lớn, nhìn vào phòng khách. Ánh sáng duy nhất là ánh sáng trắng bạc của ngọn đèn đường ngoài cổng chính, hắt vào qua khung cửa sổ kính khổng lồ. Và trong vệt sáng đó, một cảnh tượng đang diễn ra.

Trên chiếc ghế sofa đắt tiền, Linh đang nằm ngửa. Chiếc váy ngủ mỏng manh của cô ta bị kéo lên tận ngực, để lộ toàn bộ thân hình trần truồng dưới ánh sáng. Đôi vú căng tròn, săn chắc của cô ta rung lên theo từng nhịp chuyển động. Một chân thon dài của cô ta gác lên vai Minh, khiến cho cửa mình của cô ta mở toang một cách trơ trẽn, phơi bày toàn bộ phần thịt hồng ẩm ướt bên trong.
Căn biệt thự-1.gif

Minh quỳ giữa hai chân cô ta, tấm lưng trần vạm vỡ của anh ta đẫm mồ hôi, những khối cơ bắp co giật theo từng cử động. Vy có thể thấy rõ dương vật cương cứng của Minh, bóng loáng vì dịch nhờn, đang từ từ chìm vào âm đạo ướt đẫm của Linh. Âm thanh nhóp nhép, ẩm ướt của hai cơ thể va chạm vào nhau, dù bị kìm nén, vẫn vang lên một cách rõ ràng. Mỗi lần anh ta rút ra, hai mép thịt của Linh lại hé mở, để lộ phần thịt hồng ướt đẫm bên trong, rồi lại bị lấp đầy ngay tức khắc khi anh ta thúc vào. Linh cắn chặt môi dưới, đầu ngửa ra sau, mái tóc dài xõa tung trên lớp da đen của chiếc ghế sofa, gương mặt nhăn lại vì cố gắng kìm nén khoái cảm.

Sự kích thích của việc "ăn vụng" dường như đã đẩy cả hai đến giới hạn nhanh hơn. Minh không còn giữ được sự kiểm soát nữa. Những cú thúc của anh ta trở nên gấp gáp, mạnh mẽ và đầy thú tính. Anh ta gầm lên một tiếng trầm đục trong cổ họng, và Vy có thể thấy rõ gốc dương vật của anh ta đang co giật, bắn từng đợt tinh dịch vào sâu bên trong Linh. Anh ta đã ra. Nhanh chóng và mãnh liệt. Linh cũng rên lên một tiếng "ư" dài, cơ thể cô ta co giật mạnh, lưng cong lên khỏi mặt ghế, âm đạo siết chặt lấy dương vật của Minh trong cơn co thắt cuối cùng.

Sau đó, Minh từ từ rút dương vật của mình ra. Và Vy lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng đó. Dưới ánh sáng trắng bạc, cô thấy dòng tinh dịch trắng đục, nóng hổi của anh ta trào ra khỏi âm đạo đang đỏ ửng của Linh, hòa lẫn với dịch nhờn. Nó chảy thành một vệt dài xuống cặp mông tròn của cô ta, rồi nhỏ giọt xuống tấm thảm đắt tiền, tạo thành những vệt trắng dính nhớp.
Căn biệt thự-2.gif

Mọi hy vọng, mọi sự nguôi ngoai, mọi tội lỗi mà Vy cảm thấy, tất cả đều tan biến trong khoảnh khắc đó. Chỉ còn lại một sự thật trần trụi, vấy bẩn ngay tại trung tâm của ngôi nhà. Cô lặng lẽ quay người, bước lên lầu, nhẹ nhàng như một bóng ma. Mọi sự đấu tranh đã kết thúc. Cô trở về giường, giả vờ ngủ say khi Minh rón rén trở vào. Cô không hành động ngay. Cô đang chờ đợi.
Cơ hội đến sau đó vài ngày. Minh lại phải đi gặp khách hàng ở một tỉnh khác và sẽ qua đêm ở đó. Anh ta hôn lên trán Vy, dặn dò cô ăn uống đầy đủ, vẫn sắm vai một người chồng chu đáo.

Vy đứng bên cửa sổ nhìn theo chiếc xe khuất bóng. Cô không cảm thấy nhẹ nhõm như lần trước. Cô không cảm thấy gì cả. Chỉ có một sự tĩnh lặng chết chóc trong lồng ngực. Cô biết mình phải làm gì.
Tối hôm đó, sau khi bữa ăn kết thúc, Vy trở về phòng.

Cô bước vào phòng tắm lớn lát đá cẩm thạch. Cô xả đầy bồn nước nóng, nhỏ vào đó vài giọt tinh dầu. Cô từ từ ngâm mình vào làn nước ấm. Đây là một nghi lễ. Một sự gột rửa. Cô đang gột rửa đi Vy của ngày hôm qua, người vợ ngây thơ, người đã từng hy vọng và rồi bị vùi dập.

Khi bước ra khỏi bồn tắm, cơ thể cô ửng hồng. Cô chọn một loại nước hoa có mùi hương của hoa huệ nở về đêm, quyện với một chút xạ hương nồng ấm và bí ẩn. Một mùi hương của sự cám dỗ.

Cô đứng trước tủ quần áo, chọn một chiếc váy ngủ bằng lụa satin màu đen tuyền, thứ lụa thượng hạng, mát lạnh và trơn trượt. Dáng váy rất ngắn, chỉ vừa đủ che đi cặp mông, với phần cổ khoét sâu và những đường ren mỏng manh. Cô không mặc đồ lót. Cô nhìn mình trong gương. Gương mặt được trang điểm kỹ, trông có vẻ sắc sảo hơn, nhưng ánh mắt lại không giấu được một sự lo lắng mơ hồ.

Cô đi ra khỏi phòng, bước chân không một tiếng động. Hành lang quen thuộc giờ đây như một con đường dẫn đến một định mệnh khác. Trái tim cô đập nhanh, nhưng không phải vì phấn khích, mà vì hồi hộp và sợ hãi.
Cô đi thẳng đến cuối hành lang, đứng trước cánh cửa gỗ lim của thư phòng ông Tiến. Cô hít một hơi thật sâu.
Cô không gõ cửa.

Bàn tay cô nắm lấy nắm đấm cửa bằng đồng lạnh ngắt, rồi từ từ đẩy cửa bước vào.

Ông Tiến đang ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ gụ, đeo kính đọc sách. Ánh sáng duy nhất trong phòng là ngọn đèn bàn màu vàng ấm, chiếu sáng một khoảng không gian xung quanh ông.

Ông ngẩng lên khi cô bước vào. Ánh mắt ông, qua cặp kính, lướt từ khuôn mặt được trang điểm của cô xuống cơ thể trong bộ váy ngủ mỏng manh. Ông không có vẻ gì ngạc nhiên, chỉ có một tia sáng thích thú loé lên trong mắt. Ông từ từ tháo kính ra, gập lại và đặt xuống mặt bàn một cách ngăn nắp. Ông như đang chờ đợi điều này.
Vy không nói một lời. Cô lặng lẽ đóng cửa lại sau lưng mình. Tiếng cạch của chốt cửa vang lên, và cô cảm thấy tim mình khẽ giật nảy. Cô cố tỏ ra bình tĩnh.

Cô bắt đầu từ từ bước về phía ông. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, lớp lụa mỏng dính vào cơ thể cô, nửa che nửa hở. Ánh đèn chiếu xuyên qua lớp vải, để lộ ra bóng mờ của cặp nhũ hoa cương cứng và vùng tam giác bí ẩn không được che chắn bên dưới.

Cô không dừng lại ở trước bàn. Cô đi vòng qua cạnh bàn, xâm phạm vào không gian riêng tư của ông, tiến thẳng đến chỗ ông đang ngồi. Cô đã đứng ngay bên cạnh chiếc ghế bành bọc da của ông, cơ thể cô chỉ cách ông vài phân.
 
Sửa lần cuối:
CHƯƠNG 6

Mình đang làm gì ở đây vậy?

Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu Vy một cách rõ ràng. Nhưng cơ thể cô không dừng lại. Cô vẫn tiến vào thư phòng, nơi chỉ có tiếng tích tắc đều đều của chiếc đồng hồ quả lắc cổ ở góc phòng. Vy đứng đó, ngay bên cạnh chiếc ghế bành của ông Tiến. Cô cố giữ cho cằm mình ngẩng cao, nhưng bàn tay cô ở bên hông đã vô thức nắm chặt lại.

Ông Tiến không nói gì. Ông chỉ chậm rãi đứng dậy. Dáng người cao lớn của ông đổ bóng xuống, bao trùm lấy cô. Không khí trong phòng như đặc quánh lại. Tim cô bắt đầu đập loạn nhịp, mạnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng nó trong tai. Cô nuốt khan. Vy có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương và thuốc lá cao cấp của ông, một mùi hương nam tính, vững chãi.

Cô bắt đầu từ từ bước về phía ông. Mỗi bước đi của cô đều có chủ đích, nhưng cô cảm nhận được sự run rẩy rất nhẹ ở đầu gối. Lần trước chỉ là một phút yếu lòng, cô tự nhủ. Còn lần này, mình có quyền mà... Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, lớp lụa mỏng dính vào cơ thể cô. Cô cảm thấy hai đầu vú của mình đang căng cứng lên, cọ xát vào lớp vải lụa, một cảm giác nhạy cảm đến khó chịu. Sự hồi hộp và một nỗi sợ hãi mơ hồ khiến giữa hai chân cô bắt đầu âm ẩm, một dòng nước nhờn khe khẽ rỉ ra.
Cô đi vòng qua cạnh bàn, tiến thẳng đến chỗ ông đang ngồi. Cô đã đứng ngay bên cạnh chiếc ghế bành bọc da của ông.
Ông Tiến vẫn không nói gì. Ông chỉ chậm rãi đứng dậy. Sức ép từ sự hiện diện của ông thật nặng nề. Ông từ từ nới lỏng chiếc cà vạt lụa, cởi hai nút áo sơ mi trên cùng. Sau đó, tay ông di chuyển xuống, tháo chiếc thắt lưng da đắt tiền. Tiếng kim loại của khóa thắt lưng vang lên sắc lạnh, giống như một mệnh lệnh.

Vy cảm thấy toàn thân nóng bừng. Cô ngần ngừ một giây, rồi từ từ quỳ xuống tấm thảm trước mặt ông. Dương vật của ông, đã thoát ra khỏi sự gò bó của lớp quần , cương cứng và ngẩng cao trước mặt cô. Nó rắn chắc, sẫm màu, với những đường gân xanh nổi rõ, phần đầu khấc đỏ hồng đang rung lên khe khẽ, ướt át vì dịch nhờn đã rỉ ra.

Cô nhắm mắt lại, rồi cúi xuống. Bàn tay ông chỉ đặt hờ lên vai cô, không điều khiển, không ép buộc. Nhưng sự hiện diện của bàn tay đó đã là một sự cho phép. Cô bắt đầu dùng miệng của mình, ban đầu còn vụng về, nhưng sau đó, khi nghe thấy tiếng thở của ông trở nên nặng nề hơn, cô trở nên táo bạo hơn. Cô nghe thấy tiếng gầm gừ hài lòng của ông trên đỉnh đầu mình. Cảm giác khiến một người đàn ông quyền lực này phải khuất phục thật kỳ lạ và sung sướng.

Khi ông đã gần đến giới hạn, ông nhẹ nhàng đẩy vai cô ra. Ông không nói gì. Ông chỉ lùi lại một bước, ngồi xuống chiếc ghế bành bọc da của mình, hai chân dang rộng, tay đặt lên thành ghế. Ông nhìn cô, một ánh nhìn chờ đợi.
Vy hiểu ý. Cô đứng dậy, đôi chân hơi run rẩy. Cô tiến đến trước mặt ông, rồi từ từ, cô ngồi xuống mép ghế, ngay giữa hai chân ông. Cô không dám nhìn vào mắt ông. Cô chỉ cúi xuống, tự mình kéo chiếc váy ngủ bằng lụa lên cao, để lộ ra vùng kín đã hoàn toàn ướt át, hai mép thịt hồng hào lấp lánh dưới ánh đèn.

Sau đó, cô tự mình dạng chân ra, nắm lấy cây dương vật đang cương cứng của ông, rồi từ từ ngồi xuống, để nó trượt vào bên trong mình.

"A..." cô rên khẽ khi cảm nhận sự lấp đầy. Nó căng tức, nóng bỏng. Lần trước, mọi thứ quá nhanh, quá sốc. Cô chưa kịp cảm nhận gì. Nhưng lần này... Cô từ từ nhún người xuống hết cỡ, để toàn bộ cây gậy thịt của ông nằm trọn trong cô. Cô ngồi im một lúc, cảm nhận sự căng đầy đến tột cùng trong âm đạo mình.

Cô ngồi trọn vẹn lên người ông, mặt đối mặt. Ở tư thế này, cô có thể thấy rõ sự thỏa mãn trong ánh mắt ông. Cặp ngực căng tròn của cô, với hai nụ hồng cương cứng, chỉ cách mặt ông vài phân. Ông đưa tay lên, dùng ngón tay vê lấy nhũ hoa của cô, rồi bắt đầu vùi mặt vào nó.

Vy bắt đầu tự mình chuyển động, nhún hông một cách chậm rãi, tận hưởng từng centimet ma sát. Tiếng da thịt va chạm và tiếng dịch nhờn nhóp nhép bắt đầu vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô cảm nhận rõ dương vật ông đang cọ xát vào thành âm đạo mình. Mỗi lần cô nhún xuống, cô lại cảm thấy đầu khấc của ông chạm vào điểm sâu nhất, khiến bụng dưới cô quặn lên. Cô bắt đầu thở dốc, hai tay cố bám giữ thăng bằng.
Căn biệt thự-1.gif

Âm đạo cô bắt đầu co bóp, cố gắng ôm chặt lấy cây gậy thịt đang khuấy đảo bên trong.

Khi ông thấy cô sắp đạt đến đỉnh, ông giữ chặt hông cô lại, không cho cô di chuyển nữa. Ông nhấc bổng cô lên, dễ dàng như một con búp bê, rồi đặt cô nằm ngửa lên chiếc bàn làm việc lạnh ngắt. Giấy tờ, bút mực bị xô đẩy, rơi xuống sàn.
Ông không vào ngay. Ông đứng giữa hai chân cô, chiêm ngưỡng cơ thể cô dưới ánh đèn. Làn da trắng ngần, cặp vú căng tròn, và nơi riêng tư đang đỏ hỏn, sưng mọng vì kích thích. Ông cúi xuống, dùng lưỡi của mình một lần nữa, nhưng lần này còn điêu luyện và tàn bạo hơn, khiến Vy co giật trong một cơn cực khoái dữ dội, âm đạo cô giật giật từng cơn, phun ra một dòng nước trong suốt.

Ngay khi cô vừa trải qua cơn co giật, khi cơ thể cô còn đang mềm nhũn và run rẩy, ông đứng dậy. Ông nắm lấy hai cổ chân cô, nhấc lên cao, vắt qua vai mình, khiến cô hoàn toàn phơi bày, không thể chống cự. Ông thúc mạnh vào. Dương vật trơn tuột vì dịch tình của cả hai dễ dàng lút sâu vào cái hang nhỏ bé. Mỗi cú đâm của ông đều sâu và chắc nịch. Âm đạo cô co rút liên hồi. Cô có thể thấy rõ cơ bụng săn chắc của ông đang căng lên theo từng nhịp thúc, thấy dương vật của ông ra vào nơi âm đạo sưng đỏ của mình, kéo theo những sợi dịch trong suốt, dâm đãng.

Ông ta cúi người xuống, mặt sát mặt cô, vừa thúc vừa thì thầm.
"Con sẽ trở lại với nó. Con sẽ là một người vợ tốt."
Vy mở to mắt nhìn ông ta, không hiểu.
"Nhưng hiện tại," ông ta thúc một cái thật mạnh. "con có thêm lựa chọn."

Ông không để cô nghỉ. Ông hạ chân cô xuống, lật người cô lại, bắt cô quỳ trên sàn, chống hai tay xuống tấm thảm, trong tư thế của một con thú. Cặp mông trắng tròn của cô chổng cao lên, mời gọi. Ông không vào ngay. Ông dùng tay vỗ lên mông cô, một tiếng "chát" khô khốc vang lên. Vy giật nảy mình, má cô đỏ bừng vì xấu hổ. Ông lại vỗ thêm vài cái nữa, cho đến khi hai bên mông cô hằn lên những vệt tay đỏ ửng. Rồi ông mới dùng đầu dương vật cọ xát vào khe mông, rồi từ từ đâm vào từ phía sau.
asian-babe-with-perfect-body-juicy-big-tits-fucked-in-doggy-scaled.webp

Tư thế này còn mạnh bạo và nguyên thủy hơn. Ông nắm lấy hông cô, dập mạnh. Tiếng da thịt va chạm vào nhau vang lên chan chát. Cô không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết rên rỉ theo từng nhịp thúc của ông.
Cơn cực khoái cuối cùng ập đến với cô như một cơn bão, dữ dội, co giật và gần như đau đớn. Cô hét lên, một tiếng hét không còn bị kìm nén. Âm đạo cô co thắt điên cuồng, từng cơn, từng cơn giật mạnh, siết chặt lấy dương vật đang điên cuồng ra vào bên trong.

Cơn co thắt mãnh liệt của cô cũng là dấu chấm hết cho sự chịu đựng của ông. Ông gầm lên một tiếng trầm, tắc nghẹn, bám chặt lấy hông cô, giữ cô không cho nhúc nhích, rồi run lên bần bật. Dương vật bên trong cô giật cục liên hồi, bơm từng đợt, từng đợt tinh dịch nóng hổi, đặc quánh vào tử cung đang co thắt không ngừng để đón nhận. Cô cảm nhận rõ từng luồng tinh dịch đang lấp đầy mình.

Ông gục xuống lưng cô, thở dốc, dương vật vẫn cắm sâu bên trong. Một lúc lâu sau, khi đã lấy lại chút sức, ông mới từ từ rút ra.
Và ngay lập tức, một dòng tinh dịch đặc quánh, trắng đục, bắt đầu trào ra khỏi âm đạo cô, chảy thành một vũng nhỏ trên tấm thảm đắt tiền.
Ông để mặc cô nằm sõng soài trên sàn, thở hổn hển, cơ thể run rẩy và bê bết. Ông bình thản bước đến quầy bar nhỏ ở góc phòng, rót một ly rượu mạnh.

Ông quay lại, đứng nhìn cô đang cố gắng gượng dậy, rồi chìa ly rượu cho cô.
Vy run rẩy nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Và rồi đêm dài lại tiếp tục.

________________________________________

Vy tỉnh giấc trong chính chiếc giường của mình khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua rèm cửa. Một sự nhức mỏi ngọt ngào lan ra từ phần hông và đùi, ký ức của đêm qua ập về không phải qua tâm trí, mà qua từng thớ cơ đã bị chiếm đoạt một cách mãnh liệt.

Cô khẽ cựa mình, và ngay lập tức cảm nhận được nó. Một dòng chất lỏng đặc sệt, ấm nóng, đang từ từ rỉ ra từ giữa hai chân, thấm ướt một mảng ga lụa. Một cảm giác dính nhớp, ẩm ướt lạ lẫm. Cơn bão tình đêm qua là sự thật. Đêm qua họ còn làm thêm vài lần nữa, sau đó cô cũng thiếp đi lúc nào không rõ.

Cô đứng dưới vòi sen, để dòng nước nóng xối lên cơ thể. Cô nhìn xuống. Nước chảy qua người cô, cuốn theo những vệt trắng đục của tinh dịch. Cô thấy chúng chảy xuống, hoà vào dòng nước rồi biến mất trong cống thoát nước. Nhưng cô biết, có những thứ không thể nào rửa trôi được. Nó đã thấm sâu vào bên trong cô. Tử cung cô vẫn còn cảm giác căng đầy, ấm áp một cách bệnh hoạn với tinh dịch của ông.

Cô nhìn vào gương, nhìn vào người phụ nữ với đôi mắt trũng sâu nhưng lại ánh lên một tia sáng kỳ lạ. Cô đã thay đổi.
Ông ta nói đúng... Lựa chọn. Mình sẽ quay lại với Minh. Mình sẽ cố gắng. Nhưng mình cũng sẽ có cái này. Bí mật của riêng mình. Có lẽ... có lẽ đây là cách duy nhất để mọi thứ có thể tiếp tục.
 
Sửa lần cuối:
Update thêm 1 tí gif cho nó sinh động hehe
 
Chương 7:


Màn đêm buông xuống căn biệt thự. Mùi hoa sứ từ khu vườn len lỏi vào phòng qua ban công hé mở. Vài ngày đã trôi qua kể từ đêm trong thư phòng. Lời nói của ông Tiến về "lựa chọn" cứ vang vọng trong đầu cô, vừa như một lời xá tội, vừa như một sự chỉ dẫn.

Tại bàn ăn tối, cô nhìn Minh đang cẩn thận gỡ xương cá cho mình, một hành động mà trước đây cô luôn thấy ngọt ngào. Cô thấy sự đau khổ trong mắt anh khi anh ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt cô, và một phần trong cô vẫn còn nhói đau. Tình yêu cô dành cho anh vẫn còn đó, dù đã trở nên mong manh. Cô thực sự muốn mọi thứ trở lại như cũ.

Nhưng rồi, ký ức về đêm đó lại ập về. Cảm giác bị chiếm đoạt, cơn khoái lạc tội lỗi. Một phần khác trong cô, một phần mà cô không dám thừa nhận, lại khao khát nó. Cô vô thức siết chặt chiếc nĩa trong tay, cảm nhận kim loại lạnh lẽo ấn vào da thịt.

Cô muốn trở thành người vợ tốt của Minh, nhưng cũng không thể quên được cảm giác trong vòng tay của cha anh. Lời nói của ông ta vang lên: "Con sẽ trở lại với nó. Con sẽ là một người vợ tốt." Có lẽ đây là cách duy nhất. Để giữ được cuộc hôn nhân này, để mọi thứ có vẻ "bình thường", cô phải làm theo lời chỉ dẫn của ông ấy. Cô phải đóng kịch.

Cô quyết định, đêm nay, cô sẽ thử.

Cô bước ra từ phòng tắm, làn da vẫn còn ẩm và thoang thoảng mùi sữa tắm hoa hồng. Minh đang ngồi trên giường, đọc một cuốn sách nhưng ánh mắt anh không rời khỏi cô. Trong đôi mắt đó, Vy thấy một sự khao khát cháy bỏng, một sự tôn thờ và cả một nỗi sợ hãi mơ hồ. Cô im lặng trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh anh, một sự cho phép không lời.

Minh lập tức đặt cuốn sách xuống. Anh quay sang, vòng tay ôm lấy cô, vùi mặt vào mái tóc cô và hít một hơi thật sâu. "Anh nhớ em," anh thì thầm.

Vy chủ động hôn anh, một nụ hôn nhẹ nhàng, một nỗ lực để tìm lại cảm giác cũ. Minh, trong cơn hạnh phúc bất ngờ, đáp lại một cách cuồng nhiệt. Anh làm mọi thứ một cách hoàn hảo, dịu dàng và đầy yêu thương. Anh hôn cô, vuốt ve cơ thể cô với một sự thành kính, như thể đang chạm vào một báu vật vừa được tìm lại.

Khi bàn tay anh lướt trên eo cô, ký ức về một bàn tay khác, thô ráp và chiếm đoạt hơn, chợt lóe lên trong đầu Vy. Cô cắn nhẹ môi dưới, ép tâm trí mình quay trở lại với thực tại, với người đàn ông đang ở trước mặt cô. Cô phải làm được.

Minh bắt đầu hôn xuống thấp hơn, lưỡi anh lướt nhẹ qua những nếp gấp nơi cửa mình cô. Cơ thể cô, may thay, vẫn còn nhớ những đụng chạm này. Nó bắt đầu tiết ra dịch nhờn, một phản ứng bản năng chào đón sự quen thuộc.
Anh từ từ tiến vào. Cảm giác lấp đầy ùa đến, an toàn và vừa vặn. Minh bắt đầu chuyển động, vẫn giữ nhịp điệu nồng nàn, yêu thương, mắt không rời khỏi mặt cô. Vy nhắm mắt lại, cô tập trung vào hơi thở của anh, vào nhịp tim của anh, vào sức nặng của cơ thể anh trên người cô. Cô cố gắng gọi tên những cảm xúc cũ.

Đây rồi. Cảm giác này đây. Sự an toàn. Sự thân thuộc.

Cô bắt đầu rên rỉ khe khẽ, nhưng lần này không phải là diễn kịch. Cô ưỡn người theo nhịp của anh, hai tay vòng qua cổ anh, móng tay cào nhẹ lên lưng anh. Cô đang cố gắng hòa làm một với anh, cố gắng vá lại vết nứt giữa hai người.

Khi cảm thấy anh sắp đến giới hạn, cô cũng để cho cơ thể mình buông lỏng. Cô hét lên tên anh, và trong khoảnh khắc đó, cô tin rằng nó là thật.

Khi mọi thứ kết thúc, anh nằm bên cạnh, ôm cô vào lòng, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Anh hôn lên trán cô. "Anh yêu em," anh nói, giọng tràn đầy hạnh phúc và nhẹ nhõm.

"Em cũng vậy," Vy đáp

Cô nằm im trong vòng tay anh, cảm nhận một sự nhẹ nhõm đến lạ. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cô tự nhủ. Tình yêu có lẽ không cần phải cháy bỏng hay điên cuồng. Đôi khi, nó chỉ cần là sự bình yên này.

Thế là đủ rồi.

_________________________________________

Trạng thái bình yên đó cứ tiếp tục kéo dài. Buổi sáng, cô cùng Minh ngồi ở ban công uống cà phê, lắng nghe anh nói về những dự định mới. Buổi chiều, cô cùng anh đi dạo quanh hồ bơi, thậm chí còn mỉm cười khi anh té nước vào người cô. "Mọi chuyện ổn rồi," cô tự nhủ mỗi sáng khi thức dậy. "Mình có thể làm được. Mình có thể quên đi. Đây mới là cuộc sống của mình." Cô đang vun đắp lại hạnh phúc, và chủ động tránh mặt ông Tiến, chỉ chào hỏi một cách lễ phép khi không thể tránh được.

Cho đến một buổi ngày.

Minh và Linh đều đã ra ngoài. Vy cảm thấy tâm trạng khá tốt liền xuống bếp, quyết định làm món tráng miệng mà Minh thích. Cô đang ngân nga một giai điệu thân quen thì ông Tiến bước vào. Không khí ngay lập tức thay đổi.

Tim Vy đập lỡ một nhịp. Cơ thể cô căng cứng lại. Đi đi, làm ơn hãy đi đi. Cô cố gắng giữ vẻ bình thản, chào ông một cách lịch sự rồi quay lại tiếp tục công việc của mình, hy vọng ông ta sẽ rời đi.

Ông ta không rời đi. Ông ta đứng ngay sau lưng cô, rất gần. Vy có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người ông ta.

"Con có vẻ vui hơn rồi," ông ta nói, giọng trầm và đầy ẩn ý.

Đừng trả lời. Cứ im lặng rồi ông ta sẽ đi thôi. Vy không trả lời, chỉ gật đầu, bàn tay đang trộn bột khựng lại một giây.
Ông ta không nói gì thêm. Ông ta cúi người về phía trước, vươn tay qua người cô để lấy một quả dâu trên đĩa. Hành động cúi người đó khiến toàn bộ phần cơ thể của ông ta áp sát vào lưng cô. Và Vy cảm nhận được nó. Rất rõ ràng.

Qua lớp quần tây phẳng phiu của ông ta và lớp váy mỏng của cô, cô cảm nhận được một vật cứng rắn, nóng hổi đang ấn thẳng vào giữa hai khe mông mình. Rồi ông ta giữ nguyên tư thế đó trong vài giây, một, hai, ba giây dài như cả thế kỷ. Ông ta cố tình nán lại, để cho sự hiện diện của vật đó ghim sâu vào tâm trí và da thịt cô.

Toàn thân Vy như có điện giật. Cái ấn chặt đó như một chiếc chìa khóa, mở tung chiếc hộp Pandora mà cô đã cố gắng niêm phong.

Cô không nói gì, nhưng cơ thể lại phản ứng. Hơi thở cô trở nên gấp gáp. Hai má nóng bừng. Và cô cảm nhận được một dòng nước ấm đang từ từ rỉ ra từ bên trong âm đạo mình. Không... không... tại sao lại như vậy? Mình đã cố gắng rồi mà.

Cuối cùng, ông ta mới từ từ đứng thẳng dậy, tách khỏi người cô. Mặt hoàn toàn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, rồi lặng lẽ rời đi, để lại Vy đứng một mình trong bếp, tay chân run rẩy, đối mặt với sự thật phũ phàng: cô có thể lừa dối lý trí của mình, nhưng không thể lừa dối được cơ thể mình.
Trạng thái "bình yên" của cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô đứng trong bếp, tâm trí hỗn loạn. Cô vừa tức giận, vừa xấu hổ, vừa bị kích thích. Thua rồi. Mình thực sự đã thua rồi. Cô không thể tiếp tục lừa dối bản thân được nữa. Và một lát sau, ông Tiến quay trở lại. Ông ta biết cô đã sẵn sàng. Lần này, không cần lời nói, không cần sự giả vờ.

Vy quay lại, nhìn thẳng vào mắt cha của chồng mình. Cô bước đến, cởi phăng chiếc áo đang mặc, để lộ ra bộ ngực trần. Đôi vú căng tròn, đầy đặn của cô khẽ rung lên theo từng bước đi, hai núm vú sẫm màu cương lên vì kích thích. Cô kéo nốt chiếc váy dài, cặp mông tròn lẳn và khe âm hộ được cạo tỉa gọn gàng hoàn toàn phơi bày trước mặt ông ta.
Ông Tiến nhìn cô từ đầu đến chân rồi từ từ ngồi xuống ghế.

Vy không đợi ông ta hành động. Cô bước đến, đứng giữa hai chân ông ta. Cô quỳ xuống, áp mặt vào vùng đũng quần đang căng phồng. Cô dùng tay, chậm rãi kéo khóa quần của xuống. Dương vật của cha chồng cô bật ra, sừng sững, sẫm màu, những đường gân xanh nổi rõ đầy uy quyền. Cô ngắm nhìn một lúc, rồi ngậm lấy nó, lưỡi cô bắt đầu chuyển động một cách thành thạo, một sự đầu hàng tuyệt đối trước bản năng của mình.
Người đàn ông này khẽ rít lên, một tay đặt lên đầu cô, những ngón tay siết nhẹ vào mái tóc, ấn đầu cô sâu hơn. Cảm giác khiến người đàn ông này phải khuất phục... thật thỏa mãn…
Sau vài phút, ông ta kéo cô đứng dậy. "Thế chưa đủ," ông ta nói, rồi nhấc bổng cô lên, đặt cô ngồi ngay trên bàn bếp lạnh buốt.

Cái lạnh của mặt đá xuyên qua da thịt khiến Vy khẽ rùng mình. Cô dạng hai chân ra, tư thế mời gọi. Ông ta đứng giữa hai chân cô, không vội vã tiến vào. Ông cúi xuống, dùng lưỡi của mình. Không giống như Minh, lưỡi của người đàn ông này không dịu dàng. Nó thô bạo, xông xáo, vừa liếm vừa mút lấy hạt vật nhỏ bé đang sưng lên của cô, rồi lại đưa sâu vào trong, khuấy đảo. Vy rên lên, hai tay bấu chặt lấy mép bàn đá, ưỡn mông nhấc lên khỏi mặt bàn. Cô cảm nhận một dòng dịch nhờn trào ra, nóng hổi và trơn tuột.
opening-and-closing-asian-teens-sexy-little-juicy-pink-pussy-scaled.webp

Khi cô đang gần đến đỉnh, ông đột ngột dừng lại, đứng thẳng dậy, nhìn vào nơi cửa mình đang ướt đẫm và đỏ ửng của cô. Ông ta nắm lấy dương vật của mình, từ từ đưa nó đến cửa vào. Đầu dương vật to và bóng loáng vì dịch nhờn khẽ chạm vào môi âm hộ của Vy.

Như để trêu ngươi, ông chỉ đút một chút đầu khấc vào, rồi dừng lại. Một cảm giác căng tức không trọn vẹn. Rồi ông ta từ từ rút ra, rồi lại ấn nhẹ vào. Cứ thế nhập nhả, trêu chọc một cách tàn nhẫn. Mỗi một lần đầu dương vật của ông ta cọ xát vào những thớ thịt nhạy cảm nhất, cơ thể Vy lại run lên. Âm đạo cô bắt đầu co bóp một cách tuyệt vọng, cố gắng nuốt lấy thứ đang hành hạ nó.

"Muốn nữa không?" ông ta thì thầm.

Có... Vy gào thét trong câm lặng, tâm trí hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác bị tra tấn ngọt ngào. Hông cô vô thức ưỡn về phía trước, cố gắng để ông ta vào sâu hơn.

Đúng lúc cơn điên cuồng của cô lên đến đỉnh điểm, họ nghe thấy tiếng chìa khóa lạch cạch ở cửa sau, rồi tiếng nói chuyện.
"Chắc tôi để quên cái điện thoại ở đây thôi." Tiếng của bà giúp việc lớn tuổi.
"Để tôi vào tìm cùng chị cho nhanh." Tiếng của cô giúp việc trẻ hơn.

Hai người.

Tim Vy như muốn nổ tung.

Ông Tiến rút phắt ra. Ông ta túm lấy tay Vy, kéo cô nhảy xuống khỏi bàn. Trần truồng và hoảng loạn, cả hai lao về phía góc khuất của căn phòng, nép sau bức tường lớn giữa nhà bếp và phòng khách.

Họ vừa kịp nép mình vào bóng tối thì hai người giúp việc bước vào.

Ông ta ép cô vào bức tường lạnh lẽo, người ông ta áp sát vào lưng cô. Vy nín thở, mặt úp vào tường. Một bàn tay ông ta vòng ra trước, bịt chặt lấy miệng cô. Cùng lúc đó, cô cảm nhận được đầu dương vật nóng rực của ông ta đang ấn mạnh vào khe mông mình.

Ôi không... ông ta định làm gì... Đừng mà... Một lời phản kháng yếu ớt "ưm...ưm" bị bàn tay ông ta chặn đứng. Nhưng khi cô cảm nhận được đầu khấc căng tròn đó đang từ từ tách hai mép thịt mềm mại của mình ra, lý trí của cô tan chảy. Hoàn toàn vô thức, Vy khẽ uốn cong lưng, cặp mông tròn khẽ đẩy về phía sau.

"Trời đất, xem cậu mợ bày ra này," cô giúp việc trẻ, tên Lan, thốt lên. "Bột vẫn còn ướt, dâu tây cắt dở. Chắc đang hứng lên làm bánh thì bị 'chuyện khác' xen vào đây mà."

Cây gậy thịt của cha chồng cô từ từ lún sâu vào bên trong. Và một sự thật kinh tởm, trần trụi bỗng nổ tung trong đầu Vy: Trời ơi... cảm giác này... kích thích quá... Vy giật nhẹ, cảm giác căng tức đang từ từ lan tỏa khắp bụng dưới. Một tiếng "ưm" tắc nghẹn bật ra khỏi cổ họng, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay chặn lại. Bàn tay còn lại của luồn xuống phía dưới, những ngón tay chai sạn tìm đến hột le đang sưng lên của cô và bắt đầu mân mê một cách chậm rãi.

Bà giúp việc lớn tuổi, bà Ba, tặc lưỡi. "Phí của. Bày ra rồi không dọn." Ánh mắt bà dừng lại ở đống quần áo của Vy. "Coi kìa, quần áo cũng vứt luôn ra sàn. Đúng là hoang dại thật."

Nghe thấy từ "hoang dại", ông Tiến dường như có hứng thú hơn. Ông ta rút dương vật ra gần hết, chỉ để lại phần đầu khấc bên trong, rồi lại từ từ đẩy vào. Sự trêu chọc khiến Vy phải bấu chặt tay vào bức tường lạnh ngắt. A... đừng... Vy có thể cảm nhận từng gợn vân của nó đang cọ xát, kéo theo những thớ thịt nóng bỏng của cô. Cửa mình cô co thắt dữ dội, siết lại trong vô vọng.

"Mà này chị Ba," Lan hạ giọng, bước lại gần hơn. "Dạo này em cứ thấy khắp nhà lạ lạ. Thỉnh thoảng em ngửi thấy cái mùi gì ngai ngái, khó tả lắm..."
"Ơ mà khoan đã,"
Lan đột nhiên khựng lại, giọng đầy vẻ ngơ ngác. "Cậu chủ có ở nhà đâu nhỉ? Sáng nay chính em thấy cậu đi ô tô đi làm mà."
Không khí trong bếp chợt im lặng trong vài giây. Sự im lặng đó còn đáng sợ hơn cả tiếng nói. Trong khoảnh khắc đó, ông ta lại tiếp tục hành trình của mình, một cách thong thả đến tàn nhẫn. Mỗi milimet được lấp đầy, cô lại cảm nhận dòng dịch tình ứa ra. Những ngón tay bắt đầu xoay tròn, day ấn mạnh hơn, như thể muốn trừng phạt.

Bà Ba ho khan một tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Chắc cô chủ có khách. Thôi, lo tìm điện thoại đi."

Nhưng Lan dường như chưa muốn dừng lại. Cô ta thì thầm, giọng đầy vẻ bí ẩn: "Khách khứa gì đâu chị. Em thấy lạ lắm. Hôm qua em đi ngang thư phòng ông chủ, em thề là có mùi đó. Sáng nay lau dọn gần phòng cô Linh, lại thấy thoang thoảng. Lạ nhất là... cả những tiếng động nữa. Không phải tiếng ti vi đâu... nó cứ... khe khẽ, có lúc lại như tiếng nấc..."

Trong góc tối, trái tim Vy như thắt lại. Sự sợ hãi tột độ và cơn khoái lạc bệnh hoạn đang dày vò cô bất ngờ bị đẩy đến giới hạn bởi từng cú ấn sâu hơn của ông ta.

Và cô đã không thể kìm nén được nữa.
Một tiếng rên khẽ, tắc nghẹn nhưng đầy nhục dục, thoát ra từ cổ họng cô, lọt vào không gian đang im lặng.

Hai người giúp việc đột ngột im bặt. Vy đông cứng người, trái tim như ngừng đập. Trong bếp, Lan và bà Ba nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều chứa đầy sự hoảng hốt và một sự thấu hiểu không cần nói ra lời. Vài giây im lặng nặng như chì trôi qua.

Cuối cùng, bà Ba là người hành động trước. Bà ta không dám nói thêm một lời nào, chỉ lẳng lặng đặt đống quần áo lên ghế, đôi tay có chút run rẩy.

"Đi thôi," bà ta thì thầm, giọng nói khẩn trương, rồi kéo tay Lan đi thẳng ra cửa, gần như là chạy trốn.

Tiếng bước chân vội vã xa dần. Cửa bếp đóng lại.

Họ đã an toàn.

Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, sự im lặng đột ngột sau đó còn đáng sợ hơn cả tiếng nói chuyện. Vy không thể chịu đựng được nữa. Ông ta nắm lấy tay cô, bắt đầu thúc mạnh và nhanh, mỗi cú đâm đều như muốn xé toạc cô ra. Và Vy, không còn nỗi sợ nào nữa, chỉ có ham muốn, cô ưỡn người đáp lại từng cú thúc, rên lên những âm thanh không còn che giấu cho cha chồng mình nghe. Cả hai cùng lúc vỡ òa trong một cơn cực khoái dữ dội, đồng bộ, một sự giải thoát của tội lỗi và nhục dục. Ông ta gầm lên một tiếng trầm đục, bắn toàn bộ tinh dịch của mình vào trong cô, vào sâu bên trong tử cung của đứa con dâu mà ông ta đang chiếm đoạt, cùng lúc cơn co giật của cô siết chặt lấy ông ta.
japanese-toy-scaled.webp

Khi mọi thứ kết thúc, ông ta vẫn giữ cô như vậy một lúc lâu. Rồi ông ta mới từ từ rút ra, để lại một cảm giác trống rỗng. Ông ta lùi lại, bình thản kéo khóa quần.
Vy vẫn úp mặt vào tường, run rẩy.

"Con thấy không?" cha chồng cô nói, giọng trầm và đầy quyền lực. "Khoái lạc thực sự đến từ quyền lực và sự nguy hiểm. Chỉ một người phụ nữ đặc biệt như con mới hiểu được. Thằng Minh không bao giờ cho con được cảm giác này."
Lời nói đó như một sự khai sáng. Nó hợp thức hóa tất cả.

_____________________________________________________________

Tối hôm đó, Vy cảm thấy một sự thôi thúc phải hiểu rõ mọi chuyện. Cô không đi tìm ông ta ngay. Cô chờ. Cô chờ cho đến khi Minh đã ngủ say, hơi thở anh đều đều bên cạnh. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, khoác lên mình chiếc áo choàng lụa, rồi mới đi đến thư phòng.

Cửa phòng không khóa. Ông ta như đang đợi cô. Ông ta đang ngồi đọc sách.

"Con không hiểu," cô bắt đầu ngay, giọng nói không còn run rẩy mà chứa đầy một sự gay gắt, đòi hỏi. "Tại sao anh ấy lại làm thế với chị gái mình?" Vy hít một hơi, giọng cô hạ xuống một chút, nhuốm màu lo lắng. "...Và những người giúp việc... trong bếp lúc chiều... họ đã nghe thấy. Con nghĩ là họ biết."

Ông Tiến đặt cuốn sách xuống, tháo kính ra, chậm rãi lau mắt kính. Ông nhìn cô một lúc lâu. Rồi đứng dậy, đi đến quầy bar nhỏ và rót hai ly rượu mạnh.

Về chuyện người giúp việc "Ta trả tiền cho họ để họ làm việc, không phải để họ nói chuyện. Họ sẽ tự hiểu, con không cần phải bận tâm về chuyện đó." Còn về 2 đứa con của ta. Ông đưa một ly cho cô. "Uống đi, con sẽ cần nó."

Ông quay lại ghế ngồi, vẻ mặt đột nhiên trở nên mệt mỏi và đau khổ. Không trả lời câu hỏi của cô ngay. Thay vào đó, ông hỏi một câu khác, giọng trầm và sâu:
"Con có muốn biết tại sao ta lại làm vậy với con không?"

Vy sững người. Đó chính là câu hỏi mà cô không dám hỏi. Cô chỉ im lặng gật đầu, bàn tay cầm ly rượu khẽ run lên.
Rồi ông nhấp một ngụm rượu, đôi mắt nhìn xa xăm, như đang chìm vào một ký ức đau buồn. "Vợ ta... mẹ của Minh, bà ấy không chỉ là vợ ta. Bà ấy là cả thế giới của ta. Nhưng ta đã không thể bảo vệ được bà ấy. Ta đã bất lực nhìn bà ấy rời xa ta."

Ông ta quay lại nhìn Vy, và lần đầu tiên, cô thấy một sự tổn thương chân thật trong mắt ông.

"Khi ta thấy con, trong ba ngày con tự nhốt mình... ta đã không nhìn thấy con dâu của mình. Ta đã nhìn thấy lại hình ảnh của chính ta năm xưa. Bất lực và cô đơn."

Bất lực và cô đơn. Đúng vậy. Đó chính là cảm giác của cô. Cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi, chìm trong một bi kịch mà không ai thấu hiểu. Lẽ nào... ông ấy thực sự hiểu?

Ông ta nhìn cô, giọng trầm xuống. "Những gì đã xảy ra giữa chúng ta... đó là hai con người cô đơn tìm thấy sự an ủi ở nhau trong bóng tối. Ta muốn cho con thấy rằng con không hề đơn độc."

Ông dừng lại, để cho những lời nói đó thấm vào cô. Cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ. "Hai con người cô đơn tìm thấy sự an ủi". Lời giải thích đó, lại như một chiếc phao cứu sinh ném vào tâm trí đang chết chìm trong tội lỗi của Vy. Nó không phải là ngoại tình. Nó là sự đồng cảm. Nó không phải là ham muốn bẩn thỉu. Nó là một điều tất yếu của bi kịch.

Vy nhìn xuống ly rượu trên tay mình, rồi từ từ, cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt ông ta và khẽ gật đầu.

Ông ta thấy cái gật đầu đó. Sau đó thở ra một hơi dài, như thể vừa trút đi một gánh nặng, rồi lúc này mới chậm rãi kể tiếp.
"Và bi kịch của con... nó bắt nguồn từ một sai lầm trong quá khứ của ta," ông tiếp tục. "Vợ ta mất ngay sau khi sinh. Ta sợ thằng Minh lớn lên mà không có mẹ sẽ cô đơn. Đúng vào thời điểm đó, ta biết được một chuyện. Có một đứa bé gái sơ sinh bị mẹ nó bỏ lại ở bệnh viện nơi vợ ta vừa mất. Không ai nhận nuôi. Ta đã nghĩ... đó là định mệnh. Ta nghĩ rằng có lẽ sự xuất hiện của một người chị em sẽ bù đắp được cho nó."

"Và rồi, ta đã phạm một sai lầm. Để con bé không bao giờ cảm thấy mình là người ngoài, để chúng nó lớn lên như một, không có sự khác biệt, ta đã nói với mọi người, kể cả thằng Minh, rằng chúng là anh em song sinh. Ta đã nhận nuôi Linh, và biến con bé thành chị ruột của nó."


Vy ngắt lời, giọng đầy vẻ không tin nổi. "Vậy... anh Minh không biết? Cả đời anh ấy... đều tin vào điều đó sao?"
Ông Tiến thở dài, một tiếng thở của sự hối hận. "Đó là sai lầm lớn nhất đời ta, con à. Một lời nói dối để bảo vệ, cuối cùng lại trở thành một nhà tù."

Ông ta tiếp tục, giọng đầy vẻ cay đắng. "Những năm sau đó, ta đã quá sa đà vào công việc, cố gắng quên đi nỗi đau mất vợ. Ta đã không để ý đến chúng nó đủ nhiều. Ta chỉ thấy chúng nó quấn quýt bên nhau và nghĩ rằng điều đó là tốt. Cho đến khi mọi chuyện đã quá muộn."

"Khi chúng đến tuổi dậy thì, ta bắt đầu thấy những dấu hiệu không đúng đắn. Ta đã rất sốc và đau khổ."
Ông ta đưa tay lên xoa thái dương. "Cuối cùng, ta phải đưa Linh đi du học, hy vọng khoảng cách sẽ chữa lành mọi thứ. Ai ngờ, ngay khi nghe tin Minh cưới, nó lại tự ý trở về."

Vy liền hiểu ra, tất cả mọi chuyện đều là nạn nhân của một sai lầm xuất phát từ tình yêu thương.

Vy đặt ly rượu xuống. Cô không còn cảm thấy tội lỗi nữa. Thay vào đó là một sự bình an kỳ lạ. Cô cảm thấy được thấu hiểu. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, không chỉ như một đồng minh, mà như một người bạn tâm giao.
 
Vốn định viết truyện ngắn mà cuối cùng lại thành dài rồi
 
Chương 7.5

Trong ký ức của tôi, Cha là một bóng đen. Một bóng đen cao lớn, im lặng, luôn khoác lên mình bộ vest được là phẳng phiu và toát ra mùi gỗ trầm mặc. Ông không bao giờ ôm tôi. Những lần hiếm hoi ông chạm vào tôi chỉ là một bàn tay đặt nặng trịch lên vai. Dù vậy, tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của ông. Tôi tin rằng đó là cách những người đàn ông vĩ đại thể hiện tình cảm. Tôi luôn tôn trọng ông, và tin tưởng ông một cách vô điều kiện.

Nhưng sự tôn trọng không thể sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo, cũng không thể xua đi nỗi cô đơn gặm nhấm tâm hồn một thằng con trai mới lớn. Và hơi ấm duy nhất của tôi, ngọn lửa duy nhất trong thế giới băng giá đó, là Linh.

Chị ấy là tất cả của tôi. Là chị, là bạn, và đôi khi, khi tôi rúc đầu vào lòng chị, hít hà mùi hương quen thuộc, tôi cảm thấy chị còn giống như một người mẹ. Mỗi đêm, cánh cửa phòng tôi sẽ khẽ mở, và bóng hình chị xuất hiện, dịu dàng như một thiên thần. Chị sẽ luôn mở rộng vòng tay, để tôi rúc vào như một con thú nhỏ tìm về nơi trú ẩn.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau như hình với bóng. Năm tôi mười lăm, cơ thể bắt đầu có những phản ứng kỳ lạ, những cơn bừng tỉnh không báo trước. "Thằng nhỏ" của tôi thường tự dưng cương cứng vào những lúc không ngờ nhất, khiến tôi đỏ mặt tía tai và chỉ muốn độn thổ. Tôi xấu hổ, nhưng chị chỉ cười hiền, ánh mắt không một chút chế giễu, chỉ có thấu hiểu. Đêm đó, khi chỉ có hai chúng tôi trong phòng, bàn tay mềm mại của chị nhẹ nhàng luồn vào trong lớp quần ngủ.
"Không sao đâu, để chị giúp em," chị thì thầm, giọng nói như một cơn gió thoảng qua tai. Chị bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve. Tôi hoảng sợ và xấu hổ, muốn rụt người lại, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay chị đã giữ tôi yên.
Khi mọi thứ kết thúc, chị dịu dàng hôn lên trán tôi và nói: "Em thấy không? Không có gì đáng sợ cả. Đây là bí mật của hai chúng ta."

Từ đó, nó trở thành bí mật ngọt ngào và tội lỗi của chúng tôi. Tôi nghiện cảm giác đó.

Và rồi, đêm định mệnh ấy đã đến. Đêm sinh nhật mười sáu tuổi của tôi. Sau bữa tiệc ồn ào dưới nhà, chị bước vào phòng tôi, trên người là một chiếc váy mỏng, thứ ánh sáng từ ngọn đèn ngủ xuyên qua lớp vải, mờ ảo khoe ra những đường cong của cơ thể. Chị mỉm cười, rồi đưa tay lên vai, và chiếc váy trượt xuống, rơi trên sàn nhà thành một vũng lụa mềm. Chị hoàn toàn trần trụi. Tôi nín thở, lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt. Chị ấy đẹp như một nữ thần trinh nguyên, tôi nghĩ.
1754473488744.webp
Chị nằm xuống bên cạnh tôi, tấm lưng trần mịn màng áp lên ga giường. Tôi không thể kiềm chế được nữa. Một cơn thú tính nguyên sơ trỗi dậy. Tôi nằm lên người chị, hoàn toàn theo bản năng. Dương vật cương cứng của tôi cọ xát vào vùng đùi non mềm mại của chị, nóng bỏng. Tôi cúi nhìn xuống, lần đầu tiên trong đời, tôi thấy rõ nó. Âm đạo của chị. Hai mép thịt hồng hào, mềm mại khép hờ, lấp lánh một lớp dịch nhờn trong suốt dưới ánh đèn. "Chị đẹp quá," tôi buột miệng, giọng khàn đặc.
1754473595253.webp
Tôi dùng tay, vụng về và run rẩy, tách hai chân chị ra. Chị không hề kháng cự, ngược lại còn chủ động nâng hông lên một chút, tay chị nắm lấy dương vật của tôi, run rẩy, rồi đặt nó vào đúng vị trí.

"Chị... có đau không?" tôi lắp bắp, nỗi sợ làm tổn thương chị còn lớn hơn cả dục vọng.

Chị lắc đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi, sâu thẳm và mời gọi. "Không sao… chị muốn thế. Chậm thôi, Minh. Để chị cảm nhận em."

Tôi nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc. Rồi từ từ, tôi ấn hông xuống. Đầu khấc của tôi trượt vào bên trong. "A..." cả hai chúng tôi cùng rên lên một tiếng khe khẽ. Cảm giác đó... không một từ ngữ nào có thể diễn tả được. "Nó nóng quá... ẩm ướt quá... và chật quá..." Âm đạo chị co bóp một cách tự nhiên, như một cái miệng ấm nóng đang cố gắng nuốt trọn lấy tôi, tham lam và dịu dàng.

"Mình sẽ làm chị đau mất," ý nghĩ đó khiến tôi hoảng sợ và khựng lại. Nhưng ngay lập tức, hai chân thon dài của chị siết chặt lấy hông tôi.

"Đừng dừng," chị thì thầm bên tai, hơi thở của chị phả vào cổ tôi. "Chị cần em… hãy ở lại trong chị."

Lời nói của chị như một sự cho phép, một lời xá tội. Tôi bắt đầu di chuyển, nhịp điệu ban đầu rất vụng về và lúng túng. Chị nhẹ nhàng nói, tay vẫn vuốt ve lưng tôi: "Nhìn chị này, Minh. Thở cùng nhịp với chị. Đúng rồi... Để tay em ở đây." Chị cầm lấy tay tôi, đặt lên ngực chị, nơi trái tim chị đang đập rộn ràng.

Nhịp thúc của tôi trở nên tự tin hơn, mạnh mẽ hơn. Tiếng da thịt va chạm vào nhau bắt đầu vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, một giai điệu trần trụi và tội lỗi. Khoái cảm dồn dập ập đến, nhấn chìm lý trí của tôi.
Căn biệt thự-1.gif

Khi tôi không kiểm soát được nữa, sắp ra, một cơn hoảng loạn dâng lên: "Chị ơi... em... em xin lỗi..."

Chị chỉ ôm chặt lấy tôi hơn nữa, thì thầm vào tai: "Xuất bên trong đi, Minh… chị muốn cảm nhận em sâu nhất có thể."

Lời nói đó phá tan mọi rào cản cuối cùng trong tâm trí tôi. Tôi gầm lên như con thú, và bắn toàn bộ tinh dịch nóng hổi của mình vào sâu bên trong chị. Tôi cảm nhận âm đạo chị co rút dữ dội từng đợt, siết chặt lấy tôi như muốn giữ lại từng giọt một.

Khi tôi nằm gục trên người chị, mệt lả và trống rỗng, chị khẽ cười, một tay vuốt những lọn tóc bết mồ hôi trên trán tôi. "Em giỏi lắm… Em là người đàn ông đầu tiên của chị."

Ngay sau đêm đó, một cảm giác tội lỗi kinh hoàng, ghê tởm bao trùm lấy tôi. "Mình là một con quái vật," tôi nhìn mình trong gương và nghĩ. Nhưng chị đã ở bên, chị ôm tôi từ phía sau, giọng thì thầm bên tai, đầy dịu dàng: "Đừng ngốc thế, Minh. Em không phải là quái vật. Em là một người thừa kế. Em được sinh ra để đứng trên tất cả."

Chị xoay người tôi lại, nhìn thẳng vào mắt . "Và một người thừa kế phải hiểu về quyền lực, về ham muốn. Em có thể chinh phục tất cả phụ nữ trên đời, kể cả chị... và chị sẽ là người đầu tiên dạy cho em cách làm điều đó."

Lời nói của chị như một dòng nước mát, dập tắt ngọn lửa tội lỗi trong tôi. Chị biến tội lỗi của tôi thành một đặc quyền, một sự gắn kết thiêng liêng chỉ hai chúng tôi có, và tôi, trong sự yếu đuối và cô độc của mình, đã tin vào nó.

Một năm sau đó là khoảng thời gian điên cuồng nhất. Cứ có cơ hội là chúng tôi lại lao vào nhau. Chúng tôi làm tình mọi lúc mọi nơi có thể, biến cả căn biệt thự uy thành sân chơi tội lỗi của riêng mình. Trong phòng khách, khi cả nhà đã đi ngủ, chị sẽ bắt tôi nằm ngửa trên sofa da, rồi chị tự mình ngồi lên, điều khiển mọi thứ. "Em thích nhìn chị thế này phải không?" chị vừa nhún hông vừa hỏi, mái tóc đen xõa xuống, cặp vú tròn trịa rung lên trước mặt tôi. Tôi chỉ có thể gật đầu, ngửa cổ nhìn dương vật của mình đang ra vào âm đạo ướt át của chị trong ánh trăng mờ ảo.

Căn biệt thự-2.gif


Trong thư phòng, chị sẽ quỳ xuống dưới gầm bàn làm việc của Cha, bí mật bú liếm cho tôi trong khi tôi giả vờ đọc sách, sẵn sàng đối mặt với nguy cơ bị phát hiện. Lưỡi chị thật điêu luyện, khiến tôi phải cắn chặt răng để không phát ra tiếng động. "Thật tội lỗi, thật sai trái," tôi tự nhủ, nhưng cơ thể tôi lại phản bội, run lên vì khoái lạc.

Nhưng rồi tin dữ ập đến như một gáo nước lạnh. Chị nói chị phải đi du học. Đó là quyết định của Cha. Thế giới của tôi như sụp đổ. Chúng tôi chỉ còn lại một buổi chiều cuối cùng.

Buổi chiều hoàng hôn hôm đó, chị rủ tôi lên sân thượng. Tôi sững sờ. Chị đã chuẩn bị tất cả. Một tấm đệm dày đã được trải ra, bên cạnh là một xô đá ướp rượu vang và vài món ăn nhẹ. "Em không muốn xa chị...," tôi nói, giọng lạc đi, cảm giác như có một khối đá chặn trong cổ họng.

Chị chỉ mỉm cười buồn bã, nụ cười đẹp đến đau lòng. Chị đưa tay lên vuốt má tôi. "Vậy thì hãy làm cho nó trở thành một kỷ niệm vĩnh cửu, Minh à."

Dưới ánh nắng vàng cam của buổi chiều tà, cơ thể trần trụi của chị như được dát vàng. Chị nằm xuống đệm, dang tay ra. Tôi lao vào chị, hôn ngấu nghiến như một kẻ chết đuối vớ được phao. Chúng tôi làm tình như chưa bao giờ được làm. Không còn là sự dạy dỗ, không còn là sự khám phá. Chỉ có sự tuyệt vọng và khao khát níu kéo. Tôi thúc vào chị, mạnh bạo, điên cuồng, như muốn khắc ghi từng tấc da thịt của chị vào tâm trí mình: cặp vú tròn trịa rung lên dưới ánh hoàng hôn, cặp mông trắng nõn cong lên mời gọi, âm đạo ướt át, nóng hổi của chị đang co giật, siết chặt lấy dương vật của tôi.

Tôi bắn lần đầu tiên trong sự nức nở. Nước mắt hòa cùng mồ hôi. Tôi gục xuống người chị, khóc như một đứa trẻ. "Đừng đi, chị ơi, đừng bỏ em," tôi van xin.

Chị không trả lời. Chị chỉ ôm tôi, vuốt ve tấm lưng đang run rẩy của tôi, rồi lật người, để chị ở trên. Chị lại ngồi lên dương vật vẫn còn chưa mềm hẳn của tôi. "Vẫn chưa xong đâu, em trai," chị thì thầm, rồi bắt đầu nhún hông. Chị cưỡi lên tôi, mái tóc đen xõa xuống che khuất cả bầu trời, nụ cười của chị vừa đê mê vừa đau khổ. Tôi lại cương cứng, và chúng tôi lại tiếp tục. Lần thứ hai, lần thứ ba... tôi không còn đếm nữa. Tôi chỉ biết mình liên tục ra trong chị, cho đến khi cơ thể rã rời, cho đến khi tâm trí trống rỗng. Lần cuối cùng, tôi gần như không còn sức lực để di chuyển, chỉ có thể nằm yên để chị tự làm mọi thứ. Khi tôi ra lần cuối cùng, tôi rũ rượi, và thiếp đi ngay lập tức trên người chị.

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng. Tôi đang ở trong phòng ngủ của mình, một mình. Quần áo đã được mặc lại cho tôi một cách ngay ngắn, nhưng cơ thể tôi vẫn còn dính nhớp và đau nhức, và một bên ga giường lạnh lẽo.

Tôi bật dậy, tim đập thình thịch. "Linh? Chị đâu rồi?"

Tôi gọi, nhưng chỉ có sự im lặng của căn biệt thự đáp lại. Tôi chạy ra khỏi phòng, chân trần trên sàn gỗ lạnh, đến phòng của chị. Cánh cửa mở sẵn. Căn phòng trống không, lạnh lẽo. Tủ quần áo mở toang, không còn một mảnh vải. Mùi nước hoa của chị đã tan biến. Mọi thứ thuộc về chị đã biến mất.

Một người giúp việc thấy tôi đứng chết trân, ái ngại nói: "Cô chủ đã ra sân bay từ tối qua rồi ạ, thưa cậu chủ."

"Tối qua?"
Như một giấc mơ tồi tệ. Không một lời chia tay. Chị ấy cứ thế biến mất khỏi cuộc đời tôi, mang theo cả linh hồn tôi.

Bảy năm đó dài như cả thế kỷ. Tôi lao vào học, vào công việc như một kẻ điên. Tôi lấy cớ việc học để dọn ra ở riêng, một không gian nhỏ bé đủ để tôi trốn khỏi sự ngột ngạt của căn biệt thự và những bóng ma trong đó. Nhưng mỗi đêm, hình ảnh của chị, cảm giác ấm nóng của cơ thể chị, và kỷ niệm cuối cùng trên sân thượng đó vẫn ám ảnh tôi.

Và rồi tôi gặp Vy.

Vy hoàn toàn khác. Cô ấy không có vẻ đẹp sắc sảo hay sự tự tin táo bạo của Linh. Cô ấy có một vẻ đẹp dịu dàng, trong sáng, và một sự ngượng ngùng đáng yêu. Lần đầu tiên tôi hôn cô ấy, cô ấy đã run rẩy và nhắm nghiền mắt lại.

Đêm đó, trong căn hộ của tôi, sau một buổi hẹn hò lãng mạn, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vừa tin tưởng vừa lo lắng. "Em... em sẵn sàng rồi," cô ấy thì thầm, giọng lí nhí.

Tôi hôn cô ấy một cách dịu dàng nhất có thể. Khi tôi cởi bỏ quần áo của cô ấy, cô ấy khẽ che người lại, một hành động ngây thơ trong sáng khiến trái tim tôi tan chảy. Cơ thể cô ấy hiện ra dưới ánh đèn. Làn da cô ấy trắng ngần và mịn màng. Bờ vai cô ấy gầy, cặp vú không quá lớn nhưng đầy đặn một cách tự nhiên, e ấp, với hai nụ hồng tươi tắn. Vùng eo mềm mại và cặp hông tròn trịa một cách nữ tính. Vùng kín của cô ấy cũng vậy, ngây thơ và sạch sẽ. Cô ấy đẹp như một bức tranh, một vẻ đẹp khiến người ta muốn che chở, chứ không phải chiếm đoạt.

Khi tôi đưa dương vật của mình vào, cô ấy khẽ nhăn mặt vì đau, cắn nhẹ vào môi dưới. Tôi dừng lại ngay lập tức. "Có sao không em?" tôi lo lắng hỏi.

Cô ấy lắc đầu, hai tay ôm chặt lấy lưng tôi. "Không sao... Chỉ là lần đầu của em..."

Câu nói đó khiến tôi sững sờ. Tôi cẩn thận di chuyển, chậm rãi và nhẹ nhàng nhất có thể. Không có sự dẫn dắt, không có những lời khiêu khích. Chỉ có tiếng thở dốc ngượng ngùng của cả hai, và những nụ hôn vụng về. Âm đạo của cô ấy cũng nóng và ẩm ướt, nó co bóp theo những phản ứng e thẹn, tự nhiên của cơ thể.

Khi tôi ở bên trong cô ấy, một cảm giác bình yên đến lạ thường bao trùm lấy tôi. Không có tội lỗi. Không có sự dằn vặt. Chỉ có tình yêu. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình không phải là một con thú đang thỏa mãn dục vọng, mà là một người đàn ông đang yêu.

"Mình không cần phải chinh phục tất cả phụ nữ trên đời," tôi nhận ra một cách rõ ràng. "Lời chị Linh nói là sai rồi. Mình chỉ cần người con gái này thôi. Chỉ cần Vy."

Khi tôi chuẩn bị xuất tinh, tôi đã rút ra ngoài, vì tôi không muốn làm cô ấy sợ. Tôi ôm cô ấy vào lòng, cảm nhận sự bình yên thực sự, và thiếp đi với nụ cười trên môi.

Tình yêu của Vy là một món quà. Ở bên cô ấy, trong căn hộ nhỏ, tôi cảm thấy mình được gột rửa. Không gian đó là của riêng chúng tôi, sạch sẽ và bình yên, không bị ám ảnh bởi những bóng ma quá khứ. Tôi đã thực sự nghĩ rằng mình có thể xây dựng một cuộc sống mới, một cuộc sống bình thường nơi tôi chỉ yêu một mình cô ấy. Tôi đã cầu hôn Vy, tin rằng hạnh phúc cuối cùng cũng đã mỉm cười với mình.

Nhưng để bắt đầu cuộc sống hôn nhân, để chính thức tiếp quản công việc gia đình, tôi phải quay về. Quay về căn biệt thự. Đó không chỉ là trở về một ngôi nhà, đó là trở về nơi mọi tội lỗi của tôi đã bắt đầu. Ngay khi bước qua cánh cổng sắt nặng trịch, tôi đã cảm nhận được nó. Cái không khí quen thuộc đến ngột ngạt. Bức tường câm lặng dường như vẫn còn lưu giữ tiếng rên rỉ của chúng tôi. Quá khứ đang chờ sẵn ở đó.

Và rồi, nó đến. Không chỉ là một cảm giác, mà bằng xương bằng thịt, gần như cùng lúc với sự trở về của tôi.
Chiếc xe sang trọng dừng lại ở sảnh chính. Cánh cửa mở ra, và Linh bước xuống, vẫn xinh đẹp và kiêu hãnh như thế. Chị nhìn tôi, rồi liếc mắt sang Vy đang khoác tay tôi, một nụ cười bí ẩn hiện trên đôi môi đỏ mọng. Chị bước tới, lướt qua Vy như thể cô ấy không tồn tại, và ghé sát vào tai tôi, thì thầm vừa đủ cho tôi nghe, hơi thở của chị vẫn quen thuộc đến ám ảnh:

"Chị chưa từng nói lời chia tay mà, em trai."
 
cảnh báo javhd
anime sex
cliphot
Back
Top
X