- Tham gia
- 19/5/25
- Bài viết
- 1,449
- Cảm xúc
- 1,853
- Điểm
- 113
- Nơi ở
- Đất Cảng quê tôi..
- Tín dụng
- 0.0
- Giới tính
- Nữ
Thật sự đấy, mình đang làm cái quái gì với bản thân mình thế này?
Cứ mỗi lần mình đối diện với những suy nghĩ về anh ấy, về chuyện đó... mình lại thấy mình như một kẻ đa nhân cách.
Phải, là đa nhân cách.
Có một luồng Ánh Sáng trong mình, nó luôn cố gắng tỏ ra thanh cao, ra vẻ đứng đắn và có đạo đức.
Nó cứ lải nhải:
"Ê, nhớ vị trí của mày đi.
Mày không được phép mơ tưởng đến một người đàn ông đã có chủ.
Mày phải cao thượng, phải kìm nén.
Mày mà hành động, mày sẽ bị đốt cháy thành Bóng Đêm, đốt cháy bằng cảm giác tội lỗi."
...
Uh thật.
Mình sợ, mình cảm thấy hèn mọn, không muốn nghĩ đến, dằn cơ thể xuống, khóa chặt tất cả những khao khát này lại.
Nhưng rồi, một luồng Bóng Đêm lại len lỏi, xâm chiếm lấy cơ thể, giác quan của mình. Bàn tay đó, khối thịt đó, cơ bắp đó, ánh mắt, đôi môi... nó thật quyến rũ và máu lửa làm sao. Bóng Đêm này, nó không sợ hãi gì hết. Nó cứ thủ thỉ vào tai mình những lời lẽ kích thích và táo bạo:
"Này, cảm xúc đấy là thật.
Mày khao khát, muốn chiếm hữu này là thật. Mày muốn anh ta, vậy thì tại sao không cố gắng một chút?
Sao phải nhịn?
Hãy làm theo Bóng Đêm của mày đi, nơi không có ai phán xét.
Chiến thắng bằng mọi giá."
Nó dẫn dắt mình làm theo những ham muốn của nó—mê hoặc lòng anh, xâm chiếm tinh thần anh bằng cả cơ thể, xúc cảm của mình.
Mình phải làm sao đây?
Mình muốn nghe lời ai?
Mình đang tự tra tấn mình bằng cái sự giằng xé giữa Ánh Sáng và Bóng Đêm này.
Mình muốn tốt nhưng mình lại quá muốn có được.
Phải chăng, cái sự mâu thuẫn này chính là bản chất sâu thẳm nhất, rối rắm nhất của mình?
Mình chợt nhận ra, anh ấy không chỉ là đối tượng của mình, mà còn là người sẽ dẫn lối cho mình về phía Ánh Sáng hay chìm đắm trong Bóng Đêm.
Mọi hành động, mọi cử chỉ của anh ấy đều có thể trở thành ngọn lửa thổi bùng hoặc dập tắt một trong hai nhan cách của mình.
Anh à..
Anh sẽ là ai khi bên cạnh em?
Thiên Thần hay Ác Quỉ ?
Cứ mỗi lần mình đối diện với những suy nghĩ về anh ấy, về chuyện đó... mình lại thấy mình như một kẻ đa nhân cách.
Phải, là đa nhân cách.
Có một luồng Ánh Sáng trong mình, nó luôn cố gắng tỏ ra thanh cao, ra vẻ đứng đắn và có đạo đức.
Nó cứ lải nhải:
"Ê, nhớ vị trí của mày đi.
Mày không được phép mơ tưởng đến một người đàn ông đã có chủ.
Mày phải cao thượng, phải kìm nén.
Mày mà hành động, mày sẽ bị đốt cháy thành Bóng Đêm, đốt cháy bằng cảm giác tội lỗi."
...
Uh thật.
Mình sợ, mình cảm thấy hèn mọn, không muốn nghĩ đến, dằn cơ thể xuống, khóa chặt tất cả những khao khát này lại.
Nhưng rồi, một luồng Bóng Đêm lại len lỏi, xâm chiếm lấy cơ thể, giác quan của mình. Bàn tay đó, khối thịt đó, cơ bắp đó, ánh mắt, đôi môi... nó thật quyến rũ và máu lửa làm sao. Bóng Đêm này, nó không sợ hãi gì hết. Nó cứ thủ thỉ vào tai mình những lời lẽ kích thích và táo bạo:
"Này, cảm xúc đấy là thật.
Mày khao khát, muốn chiếm hữu này là thật. Mày muốn anh ta, vậy thì tại sao không cố gắng một chút?
Sao phải nhịn?
Hãy làm theo Bóng Đêm của mày đi, nơi không có ai phán xét.
Chiến thắng bằng mọi giá."
Nó dẫn dắt mình làm theo những ham muốn của nó—mê hoặc lòng anh, xâm chiếm tinh thần anh bằng cả cơ thể, xúc cảm của mình.
Mình phải làm sao đây?
Mình muốn nghe lời ai?
Mình đang tự tra tấn mình bằng cái sự giằng xé giữa Ánh Sáng và Bóng Đêm này.
Mình muốn tốt nhưng mình lại quá muốn có được.
Phải chăng, cái sự mâu thuẫn này chính là bản chất sâu thẳm nhất, rối rắm nhất của mình?
Mình chợt nhận ra, anh ấy không chỉ là đối tượng của mình, mà còn là người sẽ dẫn lối cho mình về phía Ánh Sáng hay chìm đắm trong Bóng Đêm.
Mọi hành động, mọi cử chỉ của anh ấy đều có thể trở thành ngọn lửa thổi bùng hoặc dập tắt một trong hai nhan cách của mình.
Anh à..
Anh sẽ là ai khi bên cạnh em?
Thiên Thần hay Ác Quỉ ?










