Chương 1: Những Cánh Hoa Hồng Phấn
Mai và Lắm cưới nhau được ba tháng, đúng cái tuổi mà tình yêu còn nồng nàn như mật ngọt, mỗi cái nhìn là một lời thì thầm, mỗi cái chạm là một ngọn lửa bùng cháy. Mai – cô vợ nhỏ nhắn, da trắng hồng như cánh hoa sen buổi sớm, mái tóc đen dài buông xõa, đôi mắt to tròn long lanh như biết nói. Cô làm nhân viên văn phòng ở một công ty quảng cáo nhỏ, lương đủ để mơ về căn nhà riêng và những chuyến du lịch cuối tuần. Lắm, chồng cô, là kỹ sư phần mềm, mặt mũi sáng sủa, nụ cười ấm áp khiến Mai lần đầu gặp đã rung động. Họ gặp nhau qua một buổi tiệc công ty, và chỉ sau sáu tháng, họ đã trao nhẫn cưới dưới ánh nắng Sài Gòn rực rỡ.
Sáng hôm ấy, nhân kỷ niệm ngày cưới nhỏ, Lắm tặng Mai bó hồng phấn – những bông hoa mịn màng, cánh cong cong như lời hứa "mãi mãi bên em". Họ chụp selfie trước gương phòng tắm, Mai tựa đầu vào vai chồng, mặc cái áo xanh lá bó sát ôm lấy bộ ngực đầy đặn, núm vú hồng hào lấp ló sau lớp vải mỏng, môi đỏ mọng cong lên hạnh phúc. Tay cô vuốt ve bó hoa, thì thầm: "Anh yêu em nhất trên đời, phải không?" Lắm hôn nhẹ lên trán vợ: "Ừ, em là tất cả của anh." Lúc ấy, họ tin điều đó là sự thật. Nhưng sâu thẳm trong tim Lắm, một bóng tối đã len lỏi – những ván bài poker với bạn bè, những khoản vay nhỏ để "thử vận may", và cơn nghiện đang âm thầm gặm nhấm tương lai.
Công việc ổn định, nhưng Lắm không kiềm chế được. Ban đầu là vài ván cuối tuần, rồi thành những đêm thức trắng ở sòng bạc ngầm quận 7. Nợ chồng nợ, từ vài chục triệu lên hàng trăm, lãi mẹ đẻ lãi con như quái vật nuốt chửng. Chủ nợ lớn nhất là Kha – gã đàn ông ngoài bốn mươi, chủ sòng bạc, thân hình vạm vỡ với những vết sẹo chằng chịt từ những cuộc thanh toán nợ máu, nhưng đôi mắt thì sắc như dao, biết cách nhìn phụ nữ để làm họ run rẩy. Kha không chỉ đòi tiền; hắn đòi linh hồn. Một tối mưa tầm tã, Lắm quỳ trước Kha trong căn phòng tối om, mùi thuốc lá rẻ tiền và rượu nồng nặc. "Anh Kha, em... em không có tiền trả ngay được. Nhưng em có cách khác. Vợ em... Mai... nó đẹp lắm. Anh cho em trừ nợ bằng... bằng một đêm với nó đi." Lắm nói mà giọng run, nước mắt lăn dài, nhưng trong đầu hắn, hình ảnh Mai cười hạnh phúc với bó hoa hồng vẫn ám ảnh. *Chỉ một đêm thôi... Rồi mọi thứ sẽ ổn. Mình sẽ bù đắp cho em ấy...* Hắn tự nhủ, nhưng một phần đen tối hơn đang thì thầm: *Liệu em ấy có... sướng hơn với thằng khác không?*
Kha cười khẩy, phả khói thuốc vào mặt Lắm: "Mày chắc chứ? Tao không phải thằng hiền đâu. Một đêm, tao sẽ 'chăm sóc' nó kỹ lắm. Nợ một trăm triệu, trừ hết. Nhưng mày phải đưa nó đến tận tay tao, và ngồi nhìn nếu tao muốn." Lắm gật đầu, tim hắn như bị dao cắt. Hắn về nhà, ôm Mai ngủ, thì thầm dối trá rằng mai đi công tác, cần vợ "giúp" một việc quan trọng. Mai ngây thơ, tin chồng tuyệt đối, mặc cái váy ngắn cũn cỡn, tóc xõa, son môi đỏ chót, theo Lắm đến khách sạn ven sông Sài Gòn. *Anh Lắm lạ quá... Nhưng anh ấy yêu mình, chắc chỉ là chuyện công việc thôi,* Mai nghĩ, tim cô vẫn đập rộn ràng vì bó hồng phấn còn tươi trên bàn trang điểm.
Phòng suite sang trọng, view sông lấp lánh dưới mưa, nhưng không khí nặng nề như mộ địa. Kha đã chờ sẵn, vest đen ôm sát cơ bắp, ly rượu vang đỏ trên tay, nụ cười như sói đói. Mai bước vào, ngạc nhiên: "Anh Lắm, đây là...?" Lắm đẩy vợ nhẹ nhàng, giọng lạc đi: "Em... em ngồi đi. Anh Kha là... bạn anh. Em giúp anh một lần thôi, Mai ơi." Mai chưa kịp hiểu, Kha đã tiến lại, bàn tay to bè nắm lấy eo cô, kéo sát vào ngực. "Chào em yêu, anh nghe chồng em kể nhiều về em lắm. Đẹp hơn cả ảnh nữa chứ." Giọng Kha trầm ấm, không thô bạo, mà như mật ong rót vào tai. Mai giãy giụa, mắt đỏ hoe nhìn Lắm: "Anh... anh làm gì vậy? Buông em ra!" Nhưng Lắm chỉ cúi đầu, ngồi co ro ở góc ghế sofa, tay siết chặt điện thoại như siết chặt nỗi nhục. *Mình... sao không lao vào? Sao mình ngồi đây?* Đầu óc hắn quay cuồng, và dưới lớp quần, một cảm giác lạ lẫm đang trỗi dậy.
Kha không vội. Hắn hôn nhẹ lên cổ Mai, mùi nước hoa nam tính xộc vào mũi cô, làm cô run rẩy. "Đừng sợ, em. Chồng em nợ anh, nhưng anh sẽ trả ơn em bằng khoái lạc. Mày nhìn đi, Lắm. Xem tao làm vợ mày sướng thế nào." Hắn lột áo Mai chậm rãi, cái váy xanh lá trượt xuống, để lộ bộ ngực trắng ngần, núm vú hồng hào cứng ngắc vì sợ hãi xen lẫn lạ lẫm. Mai khóc, nhưng cơ thể phản bội – da cô nổi gai ốc dưới bàn tay chai sạn của Kha. *Không... mình chỉ yêu Lắm... Nhưng sao... sao tay anh ta mạnh thế này? Lắm chưa từng chạm em như vậy...* Nỗi nghi ngờ đầu tiên len lỏi vào tim Mai, như một hạt giống độc. Kha bế cô lên giường kingsize, đặt nằm ngửa, môi hắn ngấu nghiến bộ ngực, lưỡi quấn quanh núm vú, mút mạnh đến mức Mai rên lên bất giác: "Ư... đừng... anh Lắm, cứu em..." Tiếng rên của cô nhỏ bé, run rẩy như tiếng lá úa rơi, nhưng dần chuyển thành "A... anh... đau... ưuuu..." khi Kha cắn nhẹ, lưỡi quét vòng quanh quầng vú với tiếng chụt chụt ướt át. Lắm nghe rõ, tim hắn thắt lại: *Tiếng rên ấy... dành cho thằng kia. Em sướng hơn với mình sao? Mình... vô dụng quá...* Nhưng hắn không quay đi, mắt dán chặt, tay vô thức sờ soạng qua quần, nỗi ghen tị hòa quyện với kích thích bệnh hoạn.
Kha cởi quần, con cặc to lớn, gân guốc, dài hơn hẳn của Lắm, chĩa thẳng vào mặt Mai. "Hôn nó đi em, như hôn chồng em ấy." Mai lắc đầu, nhưng Kha ấn đầu cô xuống, môi cô chạm vào đầu khấc nóng hổi, mùi mặn chát xộc vào. Cô mút miễn cưỡng, tiếng ọc ọc vang lên khi con cặc chạm họng, nước bọt trào ra khóe miệng: "Ưm... to quá... ọc... aaa..." Nhưng dần dần, lưỡi cô liếm láp theo bản năng, nuốt sâu hơn, tiếng rên nghẹn trong cổ họng chuyển thành "Mmm... ngon... ưưư..." ngọt lịm. *Nó lớn hơn... Sao mình lại thèm? Lắm... anh ấy không làm mình thế này...* Mai nghĩ, nỗi thương hại chồng bắt đầu nhen nhóm, biến thành khinh thường nhẹ nhàng. Kha rên khoái chí: "Giỏi lắm, vợ mày bú cặc hay hơn tao tưởng, Lắm ơi." Lắm cắn môi đến rỉ máu, tiếng nuốt nước bọt ọc ọc của hắn át cả tiếng tim đập: *Em... bú nó say mê vậy? Mình... chỉ là thằng chồng khốn nạn...*
Rồi Kha lật Mai nằm sấp, mông cô tròn lẳn vểnh lên, lồn hồng hào ướt át dù cô không muốn thừa nhận. Hắn liếm từ sau đùi lên, lưỡi quét qua khe lồn, mút hột le đến Mai cong người: "Aaa... trời ơi... sướng... ưưưưư..." Tiếng rên của cô giờ dồn dập như cơn mưa rào, cao vút ở cuối mỗi nhịp, xen lẫn tiếng thở hổn hển "hư... hư..." khi lưỡi Kha đâm sâu, quậy đảo nước dâm với tiếng chẹp chẹp ướt nhẹp. Ngón tay móc ngoáy điểm G, và Mai đạt cực khoái lần đầu: "Sâu quá... em... em ra... aaaaa!" Nước lồn phun ra xèo xèo, ướt đẫm cằm Kha. *Sướng... sướng đến thế này sao? Lắm... anh chỉ làm em đau thôi...* Mai nghĩ, cơ thể phản bội hoàn toàn, và Lắm nhìn, tay sục cặc qua quần: *Em ra vì nó... Mình... mất em rồi...*
Kha đâm vào, con cặc xé toạc lồn Mai, đâm sâu tận tử cung. "Chặt khít quá, vợ mới cưới mà lồn thế này, mày sướng phải biết, Lắm!" Hắn nhấp mạnh, mỗi cú thúc là tiếng bạch bạch da thịt va chạm, con cặc ra vào rút cuồn cuộn nước dâm với tiếng nhóp nhép bọt trắng. Mai hét lên: "Aaaaa... xé... to quá... đau... sướng... anh Kha... sâu nữa... aaa... chồng em... không bằng..." Tiếng rên vỡ òa cao vút như tiếng sấm, kéo dài "ưưưưư..." xen lẫn tiếng khóc nức nở "hức... aaa...", và lời cô buột miệng như roi quất vào tim Lắm: *Em so sánh mình? Em... ghét mình rồi sao?* Hắn sục điên cuồng, nước mắt lăn dài.
Kha thay đổi tư thế, bế Mai ngồi lên đùi, mặt đối mặt, hôn ngấu nghiến với tiếng chụt chụt môi lưỡi. Mai ôm cổ hắn, cưỡi ngựa điên cuồng, bộ ngực nảy tưng tưng: "Sâu quá... anh... to quá... em... em ra nữa... aaaaaaaa! Anh... anh làm em sướng hơn chồng..." Tiếng rên đạt đỉnh, lồn phun nước xèo xèo, cơ thể co giật. *Có lẽ... anh ấy đúng. Lắm... anh ấy không xứng...* Mai nghĩ, tim cô rung động với Kha. Kha bắn tinh sâu vào tử cung: "Ừừừ... nhận hết đi..." Tiếng gầm gừ hòa quyện với rên rỉ cuối cùng của Mai: "Nóng... đầy... aaa... anh..." Dòng tinh nóng hổi tràn đầy, nhỏ giọt trắng đục.
Mai nằm vật vờ, thở hổn hển, lồn đỏ ửng sưng mọng. Kha vỗ mông cô: "Tốt lắm, em. Nợ hết rồi. Nhưng mai quay lại nhé? Anh sẽ dạy em nhiều hơn." Mai không đáp, chỉ nhìn Lắm với đôi mắt lạ lẫm – không còn yêu thương, mà là thương hại xen lẫn khinh bỉ. Sáng hôm sau, họ về nhà trong im lặng. Lắm ôm vợ, thì thầm xin lỗi: "Anh... anh sẽ không để chuyện này xảy ra nữa." Nhưng Mai đẩy ra nhẹ, mắt cô xa xăm nhớ về con cặc to lớn của Kha. *Anh ấy... mạnh mẽ quá. Lắm... anh chỉ là cậu bé...* Đêm ấy, khi Lắm cố làm tình, Mai giả vờ rên: "Ư... anh..." Nhưng trong đầu cô, chỉ toàn tiếng rên thực sự với Kha. Và vài ngày sau, khi điện thoại rung, tin nhắn từ Kha: "Em yêu, anh nhớ lồn em rồi. Đến đi, chồng em sẽ không biết đâu." Mai mỉm cười, tay run run xóa tin, nhưng tim cô đã quyết định. Cô mặc cái áo xanh lá bó sát, bước ra khỏi nhà, không phải vì nợ, mà vì cơn thèm khát mới mẻ. Lắm nhìn theo từ cửa sổ, tim đau nhói, nhưng sâu thẳm, hắn biết mình sẽ chờ đợi – chờ âm thanh rên rỉ ấy vang vọng trong giấc mơ, chờ ngày bóng tối nuốt chửng tất cả. Câu chuyện của họ chưa kết thúc; nó chỉ mới bắt đầu tan vỡ.
*(Kết thúc mở: Mai sẽ quay lại với Kha, và Lắm... liệu hắn có theo dõi, hay để mặc?)*
#### Chương 2: Những Tin Nhắn Đêm Khuya (Phần Mở Đầu)
Một tuần sau đêm định mệnh, Mai cố gắng trở lại nhịp sống bình thường. Cô vẫn cười với Lắm mỗi sáng, vẫn nấu cơm tối với những món hắn thích, nhưng đôi mắt cô giờ đây mang một lớp sương mờ – như cánh hoa hồng phấn đã úa tàn một nửa. Ban ngày, ở văn phòng, cô tập trung vào công việc, nhưng mỗi khi điện thoại rung, tim cô đập loạn xạ. Kha không nhắn nhiều, chỉ vài dòng ngắn gọn, nhưng đủ để đánh thức con quái vật trong cô: "Hôm nay em mặc gì? Anh tưởng tượng bộ ngực em dưới lớp áo..." Mai đọc, mặt đỏ bừng, lồn cô vô thức co thắt, ướt át một vệt nhỏ trên quần lót. *Không được... Mình yêu Lắm mà. Đó chỉ là một đêm thôi...* Cô tự nhủ, nhưng ngón tay đã gõ: "Anh... đừng nhắn nữa. Em sợ chồng em biết." Kha trả lời ngay: "Sợ? Hay em thèm anh? Nhớ con cặc anh không, Mai? Những tiếng rên ấy... chỉ dành cho anh thôi." Mai cắn môi, xóa tin nhắn, nhưng hình ảnh đêm ấy ùa về – tiếng bạch bạch da thịt, tiếng rên "aaa... anh Kha..." của chính mình – khiến cô phải chạy vào nhà vệ sinh, tay luồn vào quần, xoa hột le đến run rẩy: "Ư... anh... sâu quá..."
Lắm nhận ra sự thay đổi. Hắn thấy vợ hay nhìn điện thoại, hay mơ màng khi làm tình – những tiếng rên giả tạo "ư... anh..." không còn giống nữa. Đêm khuya, khi Mai ngủ say, Lắm lén mở điện thoại vợ (mật khẩu vẫn là ngày cưới của họ, một nỗi đau nữa), và tim hắn ngừng đập khi thấy những tin nhắn đã xóa không sạch: "Em yêu, thứ Bảy này, anh chờ em ở quán cà phê cũ. Không nợ nần nữa, chỉ là... anh nhớ em." Lắm run rẩy, con cặc hắn cương cứng đau đớn: *Em... em định đi? Sao mình lại hứng? Mình muốn đánh thằng Kha, hay... muốn xem tiếp?* Hắn không đánh thức Mai, chỉ nằm đó, sục cặc trong bóng tối, tưởng tượng cảnh vợ mình quằn quại dưới thân Kha lần nữa, tiếng rên dâm đãng vang vọng: "Aaa... anh... sướng hơn chồng em..." Nước mắt hắn lăn dài, nhưng khoái lạc bệnh hoạn lấn át – NTR không chỉ là mất vợ, mà là nghiện nỗi đau ấy.
Thứ Bảy đến, Mai mặc chiếc váy đỏ ngắn, son môi đỏ chót, nói dối Lắm rằng đi gặp bạn gái. Cô bước ra khỏi nhà, tim đập thình thịch: *Chỉ gặp nói chuyện thôi... Không làm gì cả.* Nhưng khi ngồi đối diện Kha ở quán cà phê ven sông, bàn tay hắn chạm nhẹ lên đùi cô dưới gầm bàn, thì thầm: "Em đẹp hơn đêm ấy. Giờ... đi với anh không? Anh sẽ làm em hét to hơn." Mai run rẩy, lồn cô ướt nhẹp: "Anh... em không thể... Chồng em..." Nhưng Kha cười, kéo cô vào xe, và khi cửa đóng lại, môi hắn đã ngấu nghiến: "Chồng em? Hắn chỉ là thằng nợ. Còn em... là của anh." Mai ưm ưm kháng cự, nhưng lưỡi cô đáp lại, tiếng chụt chụt vang lên trong xe kín mít.
Trong khi đó, Lắm – sau bao do dự – đã theo vợ từ xa. Hắn ngồi trong xe đậu cách đó, nhìn Mai bước vào xe Kha, tim vỡ vụn: *Em... em đi thật. Mình... nên làm gì? Lao vào đánh? Hay... theo xem?* Bàn tay hắn siết chặt vô lăng, nhưng chân ga đã nhấn, theo sau chiếc xe đen lao vào màn đêm Sài Gòn. Họ đến một biệt thự ngoại ô, và khi Lắm lén nhìn qua cửa sổ, cảnh tượng ấy lại ùa về: Mai nằm ngửa trên giường xa hoa, váy đỏ trượt xuống, bộ ngực nảy tưng dưới bàn tay Kha. "Ư... anh... chậm thôi..." Mai rên, nhưng tiếng rên nhanh chóng chuyển thành "Aaa... sâu... sướng..." khi con cặc to lớn đâm vào. Lắm núp ngoài, sục cặc qua quần, nước mắt chảy dài: *Em... em của anh... giờ là của nó. Và mình... nghiện mất rồi.*
Mai và Lắm cưới nhau được ba tháng, đúng cái tuổi mà tình yêu còn nồng nàn như mật ngọt, mỗi cái nhìn là một lời thì thầm, mỗi cái chạm là một ngọn lửa bùng cháy. Mai – cô vợ nhỏ nhắn, da trắng hồng như cánh hoa sen buổi sớm, mái tóc đen dài buông xõa, đôi mắt to tròn long lanh như biết nói. Cô làm nhân viên văn phòng ở một công ty quảng cáo nhỏ, lương đủ để mơ về căn nhà riêng và những chuyến du lịch cuối tuần. Lắm, chồng cô, là kỹ sư phần mềm, mặt mũi sáng sủa, nụ cười ấm áp khiến Mai lần đầu gặp đã rung động. Họ gặp nhau qua một buổi tiệc công ty, và chỉ sau sáu tháng, họ đã trao nhẫn cưới dưới ánh nắng Sài Gòn rực rỡ.
Sáng hôm ấy, nhân kỷ niệm ngày cưới nhỏ, Lắm tặng Mai bó hồng phấn – những bông hoa mịn màng, cánh cong cong như lời hứa "mãi mãi bên em". Họ chụp selfie trước gương phòng tắm, Mai tựa đầu vào vai chồng, mặc cái áo xanh lá bó sát ôm lấy bộ ngực đầy đặn, núm vú hồng hào lấp ló sau lớp vải mỏng, môi đỏ mọng cong lên hạnh phúc. Tay cô vuốt ve bó hoa, thì thầm: "Anh yêu em nhất trên đời, phải không?" Lắm hôn nhẹ lên trán vợ: "Ừ, em là tất cả của anh." Lúc ấy, họ tin điều đó là sự thật. Nhưng sâu thẳm trong tim Lắm, một bóng tối đã len lỏi – những ván bài poker với bạn bè, những khoản vay nhỏ để "thử vận may", và cơn nghiện đang âm thầm gặm nhấm tương lai.
Công việc ổn định, nhưng Lắm không kiềm chế được. Ban đầu là vài ván cuối tuần, rồi thành những đêm thức trắng ở sòng bạc ngầm quận 7. Nợ chồng nợ, từ vài chục triệu lên hàng trăm, lãi mẹ đẻ lãi con như quái vật nuốt chửng. Chủ nợ lớn nhất là Kha – gã đàn ông ngoài bốn mươi, chủ sòng bạc, thân hình vạm vỡ với những vết sẹo chằng chịt từ những cuộc thanh toán nợ máu, nhưng đôi mắt thì sắc như dao, biết cách nhìn phụ nữ để làm họ run rẩy. Kha không chỉ đòi tiền; hắn đòi linh hồn. Một tối mưa tầm tã, Lắm quỳ trước Kha trong căn phòng tối om, mùi thuốc lá rẻ tiền và rượu nồng nặc. "Anh Kha, em... em không có tiền trả ngay được. Nhưng em có cách khác. Vợ em... Mai... nó đẹp lắm. Anh cho em trừ nợ bằng... bằng một đêm với nó đi." Lắm nói mà giọng run, nước mắt lăn dài, nhưng trong đầu hắn, hình ảnh Mai cười hạnh phúc với bó hoa hồng vẫn ám ảnh. *Chỉ một đêm thôi... Rồi mọi thứ sẽ ổn. Mình sẽ bù đắp cho em ấy...* Hắn tự nhủ, nhưng một phần đen tối hơn đang thì thầm: *Liệu em ấy có... sướng hơn với thằng khác không?*
Kha cười khẩy, phả khói thuốc vào mặt Lắm: "Mày chắc chứ? Tao không phải thằng hiền đâu. Một đêm, tao sẽ 'chăm sóc' nó kỹ lắm. Nợ một trăm triệu, trừ hết. Nhưng mày phải đưa nó đến tận tay tao, và ngồi nhìn nếu tao muốn." Lắm gật đầu, tim hắn như bị dao cắt. Hắn về nhà, ôm Mai ngủ, thì thầm dối trá rằng mai đi công tác, cần vợ "giúp" một việc quan trọng. Mai ngây thơ, tin chồng tuyệt đối, mặc cái váy ngắn cũn cỡn, tóc xõa, son môi đỏ chót, theo Lắm đến khách sạn ven sông Sài Gòn. *Anh Lắm lạ quá... Nhưng anh ấy yêu mình, chắc chỉ là chuyện công việc thôi,* Mai nghĩ, tim cô vẫn đập rộn ràng vì bó hồng phấn còn tươi trên bàn trang điểm.
Phòng suite sang trọng, view sông lấp lánh dưới mưa, nhưng không khí nặng nề như mộ địa. Kha đã chờ sẵn, vest đen ôm sát cơ bắp, ly rượu vang đỏ trên tay, nụ cười như sói đói. Mai bước vào, ngạc nhiên: "Anh Lắm, đây là...?" Lắm đẩy vợ nhẹ nhàng, giọng lạc đi: "Em... em ngồi đi. Anh Kha là... bạn anh. Em giúp anh một lần thôi, Mai ơi." Mai chưa kịp hiểu, Kha đã tiến lại, bàn tay to bè nắm lấy eo cô, kéo sát vào ngực. "Chào em yêu, anh nghe chồng em kể nhiều về em lắm. Đẹp hơn cả ảnh nữa chứ." Giọng Kha trầm ấm, không thô bạo, mà như mật ong rót vào tai. Mai giãy giụa, mắt đỏ hoe nhìn Lắm: "Anh... anh làm gì vậy? Buông em ra!" Nhưng Lắm chỉ cúi đầu, ngồi co ro ở góc ghế sofa, tay siết chặt điện thoại như siết chặt nỗi nhục. *Mình... sao không lao vào? Sao mình ngồi đây?* Đầu óc hắn quay cuồng, và dưới lớp quần, một cảm giác lạ lẫm đang trỗi dậy.
Kha không vội. Hắn hôn nhẹ lên cổ Mai, mùi nước hoa nam tính xộc vào mũi cô, làm cô run rẩy. "Đừng sợ, em. Chồng em nợ anh, nhưng anh sẽ trả ơn em bằng khoái lạc. Mày nhìn đi, Lắm. Xem tao làm vợ mày sướng thế nào." Hắn lột áo Mai chậm rãi, cái váy xanh lá trượt xuống, để lộ bộ ngực trắng ngần, núm vú hồng hào cứng ngắc vì sợ hãi xen lẫn lạ lẫm. Mai khóc, nhưng cơ thể phản bội – da cô nổi gai ốc dưới bàn tay chai sạn của Kha. *Không... mình chỉ yêu Lắm... Nhưng sao... sao tay anh ta mạnh thế này? Lắm chưa từng chạm em như vậy...* Nỗi nghi ngờ đầu tiên len lỏi vào tim Mai, như một hạt giống độc. Kha bế cô lên giường kingsize, đặt nằm ngửa, môi hắn ngấu nghiến bộ ngực, lưỡi quấn quanh núm vú, mút mạnh đến mức Mai rên lên bất giác: "Ư... đừng... anh Lắm, cứu em..." Tiếng rên của cô nhỏ bé, run rẩy như tiếng lá úa rơi, nhưng dần chuyển thành "A... anh... đau... ưuuu..." khi Kha cắn nhẹ, lưỡi quét vòng quanh quầng vú với tiếng chụt chụt ướt át. Lắm nghe rõ, tim hắn thắt lại: *Tiếng rên ấy... dành cho thằng kia. Em sướng hơn với mình sao? Mình... vô dụng quá...* Nhưng hắn không quay đi, mắt dán chặt, tay vô thức sờ soạng qua quần, nỗi ghen tị hòa quyện với kích thích bệnh hoạn.
Kha cởi quần, con cặc to lớn, gân guốc, dài hơn hẳn của Lắm, chĩa thẳng vào mặt Mai. "Hôn nó đi em, như hôn chồng em ấy." Mai lắc đầu, nhưng Kha ấn đầu cô xuống, môi cô chạm vào đầu khấc nóng hổi, mùi mặn chát xộc vào. Cô mút miễn cưỡng, tiếng ọc ọc vang lên khi con cặc chạm họng, nước bọt trào ra khóe miệng: "Ưm... to quá... ọc... aaa..." Nhưng dần dần, lưỡi cô liếm láp theo bản năng, nuốt sâu hơn, tiếng rên nghẹn trong cổ họng chuyển thành "Mmm... ngon... ưưư..." ngọt lịm. *Nó lớn hơn... Sao mình lại thèm? Lắm... anh ấy không làm mình thế này...* Mai nghĩ, nỗi thương hại chồng bắt đầu nhen nhóm, biến thành khinh thường nhẹ nhàng. Kha rên khoái chí: "Giỏi lắm, vợ mày bú cặc hay hơn tao tưởng, Lắm ơi." Lắm cắn môi đến rỉ máu, tiếng nuốt nước bọt ọc ọc của hắn át cả tiếng tim đập: *Em... bú nó say mê vậy? Mình... chỉ là thằng chồng khốn nạn...*
Rồi Kha lật Mai nằm sấp, mông cô tròn lẳn vểnh lên, lồn hồng hào ướt át dù cô không muốn thừa nhận. Hắn liếm từ sau đùi lên, lưỡi quét qua khe lồn, mút hột le đến Mai cong người: "Aaa... trời ơi... sướng... ưưưưư..." Tiếng rên của cô giờ dồn dập như cơn mưa rào, cao vút ở cuối mỗi nhịp, xen lẫn tiếng thở hổn hển "hư... hư..." khi lưỡi Kha đâm sâu, quậy đảo nước dâm với tiếng chẹp chẹp ướt nhẹp. Ngón tay móc ngoáy điểm G, và Mai đạt cực khoái lần đầu: "Sâu quá... em... em ra... aaaaa!" Nước lồn phun ra xèo xèo, ướt đẫm cằm Kha. *Sướng... sướng đến thế này sao? Lắm... anh chỉ làm em đau thôi...* Mai nghĩ, cơ thể phản bội hoàn toàn, và Lắm nhìn, tay sục cặc qua quần: *Em ra vì nó... Mình... mất em rồi...*
Kha đâm vào, con cặc xé toạc lồn Mai, đâm sâu tận tử cung. "Chặt khít quá, vợ mới cưới mà lồn thế này, mày sướng phải biết, Lắm!" Hắn nhấp mạnh, mỗi cú thúc là tiếng bạch bạch da thịt va chạm, con cặc ra vào rút cuồn cuộn nước dâm với tiếng nhóp nhép bọt trắng. Mai hét lên: "Aaaaa... xé... to quá... đau... sướng... anh Kha... sâu nữa... aaa... chồng em... không bằng..." Tiếng rên vỡ òa cao vút như tiếng sấm, kéo dài "ưưưưư..." xen lẫn tiếng khóc nức nở "hức... aaa...", và lời cô buột miệng như roi quất vào tim Lắm: *Em so sánh mình? Em... ghét mình rồi sao?* Hắn sục điên cuồng, nước mắt lăn dài.
Kha thay đổi tư thế, bế Mai ngồi lên đùi, mặt đối mặt, hôn ngấu nghiến với tiếng chụt chụt môi lưỡi. Mai ôm cổ hắn, cưỡi ngựa điên cuồng, bộ ngực nảy tưng tưng: "Sâu quá... anh... to quá... em... em ra nữa... aaaaaaaa! Anh... anh làm em sướng hơn chồng..." Tiếng rên đạt đỉnh, lồn phun nước xèo xèo, cơ thể co giật. *Có lẽ... anh ấy đúng. Lắm... anh ấy không xứng...* Mai nghĩ, tim cô rung động với Kha. Kha bắn tinh sâu vào tử cung: "Ừừừ... nhận hết đi..." Tiếng gầm gừ hòa quyện với rên rỉ cuối cùng của Mai: "Nóng... đầy... aaa... anh..." Dòng tinh nóng hổi tràn đầy, nhỏ giọt trắng đục.
Mai nằm vật vờ, thở hổn hển, lồn đỏ ửng sưng mọng. Kha vỗ mông cô: "Tốt lắm, em. Nợ hết rồi. Nhưng mai quay lại nhé? Anh sẽ dạy em nhiều hơn." Mai không đáp, chỉ nhìn Lắm với đôi mắt lạ lẫm – không còn yêu thương, mà là thương hại xen lẫn khinh bỉ. Sáng hôm sau, họ về nhà trong im lặng. Lắm ôm vợ, thì thầm xin lỗi: "Anh... anh sẽ không để chuyện này xảy ra nữa." Nhưng Mai đẩy ra nhẹ, mắt cô xa xăm nhớ về con cặc to lớn của Kha. *Anh ấy... mạnh mẽ quá. Lắm... anh chỉ là cậu bé...* Đêm ấy, khi Lắm cố làm tình, Mai giả vờ rên: "Ư... anh..." Nhưng trong đầu cô, chỉ toàn tiếng rên thực sự với Kha. Và vài ngày sau, khi điện thoại rung, tin nhắn từ Kha: "Em yêu, anh nhớ lồn em rồi. Đến đi, chồng em sẽ không biết đâu." Mai mỉm cười, tay run run xóa tin, nhưng tim cô đã quyết định. Cô mặc cái áo xanh lá bó sát, bước ra khỏi nhà, không phải vì nợ, mà vì cơn thèm khát mới mẻ. Lắm nhìn theo từ cửa sổ, tim đau nhói, nhưng sâu thẳm, hắn biết mình sẽ chờ đợi – chờ âm thanh rên rỉ ấy vang vọng trong giấc mơ, chờ ngày bóng tối nuốt chửng tất cả. Câu chuyện của họ chưa kết thúc; nó chỉ mới bắt đầu tan vỡ.
*(Kết thúc mở: Mai sẽ quay lại với Kha, và Lắm... liệu hắn có theo dõi, hay để mặc?)*
#### Chương 2: Những Tin Nhắn Đêm Khuya (Phần Mở Đầu)
Một tuần sau đêm định mệnh, Mai cố gắng trở lại nhịp sống bình thường. Cô vẫn cười với Lắm mỗi sáng, vẫn nấu cơm tối với những món hắn thích, nhưng đôi mắt cô giờ đây mang một lớp sương mờ – như cánh hoa hồng phấn đã úa tàn một nửa. Ban ngày, ở văn phòng, cô tập trung vào công việc, nhưng mỗi khi điện thoại rung, tim cô đập loạn xạ. Kha không nhắn nhiều, chỉ vài dòng ngắn gọn, nhưng đủ để đánh thức con quái vật trong cô: "Hôm nay em mặc gì? Anh tưởng tượng bộ ngực em dưới lớp áo..." Mai đọc, mặt đỏ bừng, lồn cô vô thức co thắt, ướt át một vệt nhỏ trên quần lót. *Không được... Mình yêu Lắm mà. Đó chỉ là một đêm thôi...* Cô tự nhủ, nhưng ngón tay đã gõ: "Anh... đừng nhắn nữa. Em sợ chồng em biết." Kha trả lời ngay: "Sợ? Hay em thèm anh? Nhớ con cặc anh không, Mai? Những tiếng rên ấy... chỉ dành cho anh thôi." Mai cắn môi, xóa tin nhắn, nhưng hình ảnh đêm ấy ùa về – tiếng bạch bạch da thịt, tiếng rên "aaa... anh Kha..." của chính mình – khiến cô phải chạy vào nhà vệ sinh, tay luồn vào quần, xoa hột le đến run rẩy: "Ư... anh... sâu quá..."
Lắm nhận ra sự thay đổi. Hắn thấy vợ hay nhìn điện thoại, hay mơ màng khi làm tình – những tiếng rên giả tạo "ư... anh..." không còn giống nữa. Đêm khuya, khi Mai ngủ say, Lắm lén mở điện thoại vợ (mật khẩu vẫn là ngày cưới của họ, một nỗi đau nữa), và tim hắn ngừng đập khi thấy những tin nhắn đã xóa không sạch: "Em yêu, thứ Bảy này, anh chờ em ở quán cà phê cũ. Không nợ nần nữa, chỉ là... anh nhớ em." Lắm run rẩy, con cặc hắn cương cứng đau đớn: *Em... em định đi? Sao mình lại hứng? Mình muốn đánh thằng Kha, hay... muốn xem tiếp?* Hắn không đánh thức Mai, chỉ nằm đó, sục cặc trong bóng tối, tưởng tượng cảnh vợ mình quằn quại dưới thân Kha lần nữa, tiếng rên dâm đãng vang vọng: "Aaa... anh... sướng hơn chồng em..." Nước mắt hắn lăn dài, nhưng khoái lạc bệnh hoạn lấn át – NTR không chỉ là mất vợ, mà là nghiện nỗi đau ấy.
Thứ Bảy đến, Mai mặc chiếc váy đỏ ngắn, son môi đỏ chót, nói dối Lắm rằng đi gặp bạn gái. Cô bước ra khỏi nhà, tim đập thình thịch: *Chỉ gặp nói chuyện thôi... Không làm gì cả.* Nhưng khi ngồi đối diện Kha ở quán cà phê ven sông, bàn tay hắn chạm nhẹ lên đùi cô dưới gầm bàn, thì thầm: "Em đẹp hơn đêm ấy. Giờ... đi với anh không? Anh sẽ làm em hét to hơn." Mai run rẩy, lồn cô ướt nhẹp: "Anh... em không thể... Chồng em..." Nhưng Kha cười, kéo cô vào xe, và khi cửa đóng lại, môi hắn đã ngấu nghiến: "Chồng em? Hắn chỉ là thằng nợ. Còn em... là của anh." Mai ưm ưm kháng cự, nhưng lưỡi cô đáp lại, tiếng chụt chụt vang lên trong xe kín mít.
Trong khi đó, Lắm – sau bao do dự – đã theo vợ từ xa. Hắn ngồi trong xe đậu cách đó, nhìn Mai bước vào xe Kha, tim vỡ vụn: *Em... em đi thật. Mình... nên làm gì? Lao vào đánh? Hay... theo xem?* Bàn tay hắn siết chặt vô lăng, nhưng chân ga đã nhấn, theo sau chiếc xe đen lao vào màn đêm Sài Gòn. Họ đến một biệt thự ngoại ô, và khi Lắm lén nhìn qua cửa sổ, cảnh tượng ấy lại ùa về: Mai nằm ngửa trên giường xa hoa, váy đỏ trượt xuống, bộ ngực nảy tưng dưới bàn tay Kha. "Ư... anh... chậm thôi..." Mai rên, nhưng tiếng rên nhanh chóng chuyển thành "Aaa... sâu... sướng..." khi con cặc to lớn đâm vào. Lắm núp ngoài, sục cặc qua quần, nước mắt chảy dài: *Em... em của anh... giờ là của nó. Và mình... nghiện mất rồi.*










